"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Hơn nửa thế kỷ dưới chế độ tàn bạo, phi nhân CSVN, Truyền Thông, Báo Chí, chưa bao giờ được thực thi đúng chức năng của họ, cho dù là một phần rất nhỏ. Ngược lại, họ chỉ được xử dụng như một phương tiện tuyên truyền cho đảng và nhà nước. Chỉ khi nào được đảng và nhà nước CS "bật đèn xanh" về một lãnh vực cần thiết nào đó, cho phép đăng tải một số hiện tượng tiêu cực nhỏ trong cơ chế lãnh đạo đảng, nhằm lừa bịp dư luận, lúc đó báo chí mới có thể nương theo, phóng bút "hơi xa" một chút, nhằm giải quyết một ít ẩn ức của nghề nghiệp. Nhưng đến khi bị đảng và nhà nước phát giác, họ cũng không thoát khỏi những phiền toái, nhiêu khê. Sau đó, bắt buộc lại phải trở về trung thành với thân phận "ký nô, văn nô" đúng nghĩa, mà đảng và nhà nước đã quy định.

Dưới chế độ tham tàn phi nhân bản
Tìn đâu ra sự phóng khoáng tư duy
Tim với óc , cuộn tròn trong quy định
Ngòi bút buồn lầm lũi bước chân đi


Mới đây, sau đại hội 10 của đảng CSVN, trước khi về vườn, Phan Văn Khải đã để lại nghị định 56, nhằm bịt miệng, trói não, giới Truyền Thông Báo Chí một cách trơ trẽn, bỉ ổi, mang tính cách hành chánh rất mơ hồ. Lúc ấy, rất nhiều người bình luận cho rằng, đây chỉ là sự chuẩn bị, nhằm đánh bóng cho vai trò tân thủ tướng của Nguyễn Tấn Dũng với một nội các mới, trong chiều hướng "đổi mới" cho phù hợp với chủ trương "dân chủ hoá toàn cầu" mà thế giới đang kêu gọi. Họ cũng tin tưởng rằng, chắc chắn Dũng sẽ thực hiện một số thiện chí bằng cách sẽ ký một vài nghị định mới để vô hiệu hóa nghị định 56, hầu nới rộng phần nào trong lãnh vực Truyền Thông Báo Chí. Điều này sẽ được coi như một món quà "thiện chí" trước nhãn quan Quốc Tế nhân dịp gia nhập WTO. Hơn nữa, đa số cũng tin tưởng rằng, những vị Nguyên Thủ Quốc Gia của các nước tiền tiến như Mỹ, Úc, Canada,v,v, sẽ đặt vấn đề nhân quyền ngay trong hội nghị APEC, và Dũng có thể nương theo đó như một cơ hội để thực hiện sự đổi mới tư duy, tôn trọng một số quy định về nhân quyền trong thế giới văn minh hiện nay, trong đó quyền tự do ngôn luận, tự do thông tin, đã được thế giới quy định là một quyền căn bản tối thiêng liêng của nhân loại.

Tuy nhiên, sau APEC, người ta đã thấy được kết quả không hề có một chút khả quan như đã mong đợi. Ngược lại, ngày 29-11-2006, Nguyễn Tấn Dũng đã ký Chỉ Thị số 37/2006/CT-TT, nhằm bổ túc cho Thông báo số 41-TB/TW của Bộ Chính trị, với một số biện pháp tăng cường lãnh đạo và quản lý báo chí, do Trương Tấn Sang ký ngày 11-10 -2006. Trong chỉ thị 37 và thông báo 41 quy định "Phải thường xuyên kiểm tra, hướng dẫn, làm tốt công tác động viên, khen thưởng để phát huy tốt vai trò của báo chí; đồng thời, chỉ đạo uốn nắn kịp thời và xử lý đúng pháp luật các sai phạm của báo chí. Kiên quyết không để tư nhân hóa báo chí dưới mọi hình thức và không để bất cứ tổ chức hoặc cá nhân nào lợi dụng, chi phối báo chí để phục vụ lợi ích riêng, gây tổn hại lợi ích đất nước". Đọc đoạn văn trên, người ta nhận thấy nó cũng chẳng khác gì nghị định 56 của Phan Văn Khải đã công bố trước khi ra đi. Nó cũng vẫn mang những ngôn từ mập mờ, mông lung, đầy cạm bẫy.

Nhìn vào tất cả những quy định của CSVN qua lãnh vực truyền thông báo chí, người ta nhận thấy, quanh đi , quẩn lại, vẫn một luận điệu, rên rỉ như cuốn băng nhựa lâu ngày đã nhão nhoẹt, với một điệp khúc mang đầy tích chất khủng bố, hoang mang: "Không được kích động Nhân dân chống Nhà nước XHCN...Không được tiết lộ bí mật Nhà nước, bí mật quân sự, an ninh, kinh tế, đối ngoại và những bí mật khác do pháp luật quy định. Báo chí có nhiệm vụ Tuyên truyền, phổ biến, góp phần xây dựng và bảo vệ đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật Nhà nước... xây dựng chủ nghĩa xã hội..."

Duyệt qua một số điều căn bản trong nghị định 56 và chỉ thị 37 nêu trên, người ta không thể tìm thấy được một sự cụ thể nào khả dĩ có thể xác định được điều gì nên và điều gì không nên, hầu có thể giúp cho giới Truyền Thông, Báo Chí, có thể xác định vị trí và chức năng của họ. Do đó, cũng có nhiều người đặït vấn đề, phải chăng sự thiếu minh bạch này là nguyên nhân khiếm khuyết của ngôn ngữ, tượng trưng cho "đỉnh cao trí tuệ" của đám lãnh đạo CSVN, hay xuất phát từ bản chất lươn lẹo, lừa lọc cố hữu của cộng sản??? Tuy nhiên, nếu ai đã hiểu CS, tất nhiên sẽ biết, đây không phải là sự khiếm khuyết trong ngôn ngữ , mà ngược lại chính là những thủ đoạn rất xảo quyệt, sở trường của CS. Bởi chỉ có sự mập mờ mới là vũ khí tối ưu trong lừa bịp và khủng bố. CSVN đã dùng sự mập mờ này để có thể chụp lên đầu người dân nói chung và giới Truyền Thông, Báo Chí nói riêng, trong suốt hơn nửa thế kỷ qua, với bất cứ tội danh nào một cách rất tự nhiên, bất khả tranh luận.

Đừng tin tưởng nơi con người Cộng Sản
Dù trẻ, già, đồng não trạng như nhau
Cùng chất lượng, muôn đời không thể đổi
Chỉ khi nào chúng chết, hết bể dâu


Tóm lại, những sự kiện trên đã cho chúng ta một câu trả lời chính xác là đừng bao giờ kỳ vọng vào sự giác ngộ của CSVN, vì đây là một điều không tưởng. Ngoại trừ một “sự kỳ vọng”, mang theo một ý đồ thiếu trong sáng. Hơn nữa, trong công cuộc đấu tranh hiện tại, chúng ta cũng đừng bao giờ đặt niềm tin quá cao vào sự can thiệp của quốc tế trong lãnh vực tìm lại tự do dân chủ cho Quê Hương, để rồi phải thất vọng não nề như kết qủa vừa xẩy ra. Một điều cuối cùng quan trọng cần ghi nhớ là CS muôn đời là CS, dù trẻ hay già, và câu nói "CS không thể thay đổi, mà chỉ có thể thay thế" luôn luôn là một chân lý mang tính phi không gian và thời gian.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trải qua hơn 30 năm đấu tranh miệt mài, có lẽ ai cũng đã nhìn thấy những tia sáng có thể gọi là khả quan với những cao trào đấu tranh đòi dân chủ, đang nở rộ trong cũng như ngoài nước. Tuy nhiên, trong những tia sáng ấy cũng rất nhiêu khê, bập bùng, giả , chân, lẫn lộn., khó có thể phân biệt được thực hư, chỉ vì có một số cá nhân, đoàn thể, đảng phái, đang mặc chiếc áo đấu tranh dân chủ, nhưng hành xử lại thiếu hẳn ý thức cơ bản của dân chủ, điều này đã khiến niềm tin nơi quần chúng bị suy giảm, để nhiều người phải thở dài với “Nỗi buồn dân chủ”.

Tình dân chủ, Ôi ! nhiều mầu , lắm sắc
Sáng bập dùng, lẫn lộn ánh vàng thau
Thế nhân buồn, định hướng biết về đâu
Để giao gởi, niền tin yêu trọn vẹn


Trên thực tế, điều căn bản để tạo nên dân chủ, chính là sự khác biệt trong xã hội và sự lắng nghe những khác biệt ấy trong một sự chân thành. Một khi biết lắng nghe những sự khác biệt, người ta mới có thể sàng lọc, để thấy được những thiếu sót, lệch lạc, hay chính đáng của tất cả mọi nguồn, và từ đó mới có thể bổ khuyết cho nhau, để cùng tìm đến cái chiết chung của mọi vấn đề, trong mọi lãnh vực. Đây cũng chính là nguyên lý của đa nguyên, một điều căn bản của dân chủ, mà đại đa số dân Việt Nam đang mơ ước và đi tìm. Hơn nữa, đa số những người quan tâm đến đấu tranh , có lẽ đều biết, chỉ có đa nguyên mới tạo ra sự minh bạch, để mọi người hay mọi khuynh hướng có thể đến gần nhau, hiểu nhau và cùng nhau phát triển mọi mặt một cách hiệu quả hơn. Ngược lại, nếu không chấp nhận được sự khác biệt để lắng nghe tiếng nói của nhau, tất nhiên sẽ vô tình đi vào lối mòn độc tài toàn trị của tập đoàn CSVN, và không bao giờ có thể đi tìm đươc một nền dân chủ thực sự đúng nghĩa của nó.

Đối với người trong nước, vì bị bưng bít, nhồi sọ nhiều năm dưới chế độ CSVN, có thể họ không hiểu thấu triệt được ý nghĩa của dân chủ. Nhưng đối với người Việt hải ngoại, là những người đã được sống và tiếp cận với thế giới văn minh tiến bộ trong những quốc gia tự do, dân chủ, nhưng không hiểu sao vẫn có một số cá nhân, đoàn thể, đảng phái,vẫn không thể “tiêu hóa” được cái ý nghĩa căn bản của dân chủ thực sự. Họ không thể bình tĩnh lắng nghe những tiếng nói từ nhiều phía, để dùng làm chất liệu kiện toàn hơn cho hành trang trên con đường tranh đấu. Thực sự, chẳng biết họ không hiểu hay cố tình không hiểu, để cố gắng che giấu một sự thật nào đó khó giải bày... Nhìn vào hành xử của những thành phần này, đa số nhận thấy, hình như cái lối mòn độc tài chuyên chế của bọn côn đồ CSVN vẫn phảng phất che phủ não trạng của họ, họ chỉ muốn áp đặt người khác, nếu ai không thích hay có những đóng góp nghịch ý, tất sẽ tự động trở thành kẻ thù của họ, và nhẹ nhất là một sự chụp mũ , vu khống, hay bôi nhọ, đôi khi còn có những hành xử bỉ ổi, như hù doạ, khủng bố, hành hung..v..v. Đây chính là những hành xử quá ấu trĩ, khó có thể chấp nhận được trong thế giới văn minh, nhân bản hôm nay.

Cũng trong vấn đề đấu tranh tìm dân chủ, tất nhiên sẽ không thiếu những lời kêu gọi đoàn kết, nhưng rất tiếc lại thiếu sự giải thích và hành xử đúng nghĩa của đoàn kết, mà lại thường thấy được sự lợi dụng hai chữ đoàn kết, như một bình phong che đậy cho những khuất lấp hay ý đồ đen tối của một số cá nhân, hội đoàn, đảng phái,v,v.. Có lẽ ai cũng biết sự đoàn sẽ tạo nên sức mạnh. Tuy nhiên, đoàn kết không có nghĩa là mù quáng như những con thiêu thân lao đầu trong đốm lửa một cách ngu xuẩn. Ngược lại, trong đoàn kết vẫn có dân chủ, người ta có thể đoàn kết trong tư tưởng, lập trường và cùng trung thành với một mục tiêu chung. Tất cả mọi người, mọi tổ chức, có thể độc lập trong sinh hoạt, nhưng vẫn có quyền đóng góp ý kiến, bổ khuyết, yểm trợ lẫn nhau, chứ không phải “đoàn kết sau lưng tôi và làm theo ý tôi". Bằng không, sẽ bị cho là “đánh phá”, hoặc tệ hơn nữa là sẽ được “tặng” cho một bộ “nón cối và đôi dép râu” để mong bịt miệng , trói não ‘đối phương”... Như vậy, thử hỏi biết bao giờ có thể tìm được cái đa nguyên thực sự, để tạo dựng được một nền dân chủ cho quốc gia, dân tộc.

Nhìn vào cục diện đấu tranh hiện tại, CSVN đang tung ra rất nhiều thủ đoạn, chiêu thức, nhằm lũng loạn và tiêu diệt sức mạnh của cộng đồng người Việt hải ngoại bằng một mớ tay sai “ăn cơn Quốc Gia, thờ ma Cộng Sản”. Đám tay sai này đã và đang cố gắng lợi dụng hình thức dân chủ nhập nhằng, len lỏi xâm nhập, hầu gây phân hoá, thù hận, chúng cố tạo ra những hình thức bỉ ổi, lố lăng, để tạo cho lòng người thêm chán ngán, để đi đến buông xuôi, còn lại cái cảnh “một mình, một chợ “, bọn chúng mặc sức tung hoành, lừa bịp, buôn bán niềm tin của người dân như bọn CSVN đã và đang thực hiện.

Nhìn đất nước, triệu con tim rỉ máu
Chớ nản lòng, ta diệt hết cùm gông
Can đảm lên, cùng xẻ núi lấp sông
Để tái tạo một ngày mai tươi sáng


Tóm lại, nếu thực sự đấu tranh vì lý tưởng tươi sáng của dân tộc, chắc chắn chúng ta cần phải có can đảm và tự tin để chịu đựng mọi nghịch cảnh, và bạch hóa tất cả những âm mưu thâm độc của bọn CSVN và đám tay sai. Thiết nghĩ các “nhà đấu tranh dân chủ”, các tổ chức và đảng phái, nên bình tâm, tỉnh trí, lắng nghe và giải thích, để tạo cho nhau một niềm tin chung, thay vì chụp mũ, phỉ báng một cách bừa bãi, đã không có lợi cho bất cứ ai, dù cá nhân, hay tổ chức, và tệ hơn nữa là gây ảnh hưởng xấu đến công việc chung của toàn thể dân tộc đang đeo đuổi, ước mơ.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Theo báo Thanh niên 6-10-2006, Bộ Kế Hoạch Đầu Tư đã tổ chức khai trương một “công trình” khá đăïc biệt, có thể coi như là một khúc quanh lịch sử cuả CSVN, công trình này được mệnh danh là “Phòng Dâng Hương”. “Phòng dâng hương” được tọa lạc ở trên tầng thứ 5, cùng khu nhà có các phòng làm việc của bộ trưởng, các thứ trưởng và một số vụ. Sự kiện “Phòng Dâng Hương”, đã làm cho báo chí và người dân trong nước xôn xao không ít, và ngay cả công nhân viên chức nơi ấy cũng cảm thấy rất khó chịu và bất bình.

Chuyện Cộng Sản, trò cười ra nước mắt
Múa loi choi, như một đám khỉ rừng
Suốt cuộc đời toàn tính chuyện mánh mung
Tuồng lố bịch, vải thưa che mắt thánh

Trước sự kiện xẩy ra quá đột ngột này, Bộ Kế Hoạch Đầu Tư cũng có giải thích, mục đích của bộ lập “Phòng Dâng Hương” làm công việc thờ cúng, lễ bái, để cán bộ các cấp tiện việc cầu xin thần thánh che chở và phù hộ cho công việc của bộ được “trôi chảy”, nhưng cũng không thấy nói trong đó được thờ cái giống gì.

Trước sự kiện lạ đời này, một số người thắc mắc, phải chăng CSVN bắt đầu thay đổi tư duy, biết hối hận nghĩ lại, từ giã lối mòn hoang dã của vô thần của giống vật, để trở về đời sống thực sự của một con người, có lương tri và tâm linh. Nếu được như vậy thì cũng là một điểm son, báo hiệu cái nhân tính của đảng vẫn còn một chút gì đọng lại và đang có chiều hướng khôi phục. Tuy nhiên, dựa theo bản chất của CS, với những hành xử băng hoại, đốn mạt, trong suốt hơn nửa thế kỷ qua, mà người dân vẫn thường gọi đám Trung Ương Đảng CSVN là một bầy “Thanh Lâu Bắc Bộ Phủ”. Do đó, dư luận cũng cho rằng, chắc chắn trong đó chỉ thờ đươc có hai nhân vật đặc biệt là tên đồ tể Hồ Chí Minh và Thần Bạch Mi Quản Trọng mà thôi....Bởi lẽ, Quản Trọng là ông thần chuyên phò trợ cho “chị em ta” đắt hàng, lắm mối, còn lại Hồ Chí Minh thì phò trợ cho những tên cướp, chuyên dùng cường lực bóc lột, khủng bố, tạo ra cảnh gió tanh, mưa máu cho nhân gian...

Cũng trong sự kiện này, dư luận trong nước cho biết, nghề làm quan của CS bây giờ cũng bấp bênh, tròng trành, nó không còn vững chắc như ngày trước. Trong cái cơ chế bát nháo CSVN, tham nhũng, bóc lột đã đến cùng cực, tất nhiên sự thanh trừng phe phái vì quyền lợi không thể tránh, nó có thể xẩy đến bất cứ lúc nào và với bất cứ quan chức nào. Vì vậy, bản thân các quan chức đã “ăn” no qúa cũng đâm ra sợ sệt, không biết phải bảo vệ tài sản và bản thân như thế nào cho ổn. Từ đó, tất cả quan chức đều rất hoang mang, nên đã để lộ ra bản chất vong thân, bằng những dị đoan , mê tín đến độ khôi khài, lố bịch, như thế này.

Nếu nhìn vào thực tế, cái đám cán bộ ngu xuẩn ấy cũng không biết phải làm gì hơn, thôi thì hối lộ một ít nhang khói cho những vong hồn, uổng tử hay “thần thánh”, nó chẳng đáng bao nhiêu, mà có thể an tâm vơ vét, đồng thời bịt mắt thế gian, ra chuyên cán bộ bắt đầu biết đạo đức, thay đổi tư duy, trở về với nhân bản, gắn bó với duy tâm, duy linh, để phụng sự xã hội...

Cũng xoay quanh sự kiện quái dị trên, một chuyên viên bày tỏ quan điểm “Thật không thể tưởng tượng được. Một bộ lớn như Bộ Kế Hoạch-Đầu Tư lại có việc như thế này. Trong khi anh em chuyên viên chỗ làm việc rất chật chội thì lại dành ra cả một phòng để làm công việc như thế”. Tuy vậy, người ta cho rằng, có lẽ chỉ là một chuyên viên, không được “sơ, múi” gì, nên cũng không có gì để sợ, và vì vậy chuyên viên này không thể thông cảm được nỗi sợ hãi, lo âu của các cán bộ cấp trên.... Trong khi đó, một chuyên viên khác tâm sự chính xác hơn , “Nếu trong bộ, ai cũng làm việc hết mình, nghiêm túc, thì lẽ gì mà phải hương với khói? Nếu mọi công việc lãnh đạo bộ, các vụ đều làm tốt thì làm gì phải cầu mong ở thần thánh mà mất thời gian thỉnh thoảng lên thắp hương, khấn vái rồi để cho người nước ngoài, người các nơi khác nhìn vào đánh giá không ra làm sao”. Đúng thế, khi con nguòi có một tâm hồn trong sáng, hành xử đúng với lương tâm, thì không chẳng có gì phải sợ hãi đến như vậy. Chỉ có bọn bất lương, đầu trộm đuôi cướp như đám đầu nậu CSVN mới sợ mất đi những của cải phi nhân, phi nghĩa, để có những hành xử quái dị đến khôi hài như vậy mà thôi.

Nếu đi tìm hiểu đời sống loài người trên khắp thế giới, ngưòi ta sẽ thấy được niềm tin trong tâm linh nơi đâu cũng có, nó là những món ăn tinh thần rất cần thiết của nhân loại. Tuy nhiên, những niềm tin đó chỉ dùng để nhắc nhở con người biết ăn ngay ở lành, làm những việc phù hợp với nhân tính, nó không phải là một sức mạnh có thể che chở cho tội ác. Bởi vậy người tạ chỉ đến những nơi thờ phượng riêng của tôn giáo hoặc trong vòng gia đình, không ai ngu xuẩn làm cái trò khôi hài, quái dị giống như đám cán bộ, Bộ Kế Hoạch Đầu Tư hôm nay.

Cảnh trái khoáy, tấm tuồng hề xã hội
Bọn lưu manh, đâu biết sợ thánh thần
Đám khỉ rừng, đội lốt, dạng hình nhân
Vơ đầy túi, nhờ qủy , ma che chở


Tóm lại, sự kiện quái dị “đem vải thư mà che mắt thánh” của đám cán bộ Bộ Kế Hoặch Đầu Tư, đã không tạo được tí nào niềm tin nơi quần chúng, để có thể chứng tỏ sự đổi mới tư duy của CS. Ngược lại, nó chỉ là một trò hề rẻ tiền và cũng là một sự tự thú trước nhân loại cái tội lỗi của một đám bất tài, vô tướng, lưu manh, ngu xuẩn, trong trạng thái vong thân.

Mâm Bánh Vẽ

Buồn biết mấy cuộc đời đầy bách vẽ
Biết bao người nhấp nhổm cố giành nhau
Mặc thế nhân, quằn quại chốn bể dâu
Vẫn tơ tưởng, mơ màng, mâm bánh vẽ

Nhìn cuộc thế , tựa cung đàn lướt nhẹ
Ẩn bên trong, đầy máu lửa hận thù
Niềm tin gầy, vàng vọt, lá mùa thu
Trong khốn khổ, oan khiên, tìm định hướng

Tình tha nhân có còn trong tâm tưởng
Hay dập vùi, vòng thế sự bon chen
Nét hân hoan , nơi não trạng ươn hèn
Tạo nước đục, thả câu tìm mối lợi

Đời nham nhở, bỗng nhiên nhiều con rối
Múa lăng nhăng trong trận thế hỏa mù
Ánh lập lòe, kẻ cướp tưởng nhà tu
Trong loạn sắc, buôn niềm tin đồng loại

Đã lâu lắm, Quê Hương mầu nhợt tái
Dân nhọc nhằn, mò mẫm bước chân đi
Bao máu xương, đánh đổi được những gì
Nhìn kỹ lại chỉ là mâm bánh vẽ


Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm thanh Phương (Úc Châu)

Từ khi hay tin CSVN được thoát khỏi danh sách CPC, trong dư luận đã có rất nhiều bàn tán xôn xao từ nhiều khuynh hướng khác nhau. Có một số người cho rằng, dù sao chăng nữa đây cũng là một điều đáng mừng, bởi họ nghĩ rằng CSVN đã có một ít tiến bộ nào đó trong việc cải thiện về nhân quyền và tôn giáo, vì thế Mỹ mới rút tên Việt Nam ra khỏi danh sách CPC một cách nhẹ nhàng như vậy. Ngược lại, đa số lại cho rằng, sự kiện CSVN được ra khỏi danh sách CPC, không phải do thiện chí giác ngộ hay bất cứ cải thiện nào, từ chính sách thô bạo của CSVN, mà nó chỉ là kết quả của những thương lượng trong lãnh vực kinh tế, chính trị giữa Mỹ và CSVN. Nó không phải là một thực thể mang ý nghĩa cao đẹp mang tính nhân bản như nhiều người lầm tưởng.

Chữ chính trị vốn thiên hình vạn trạng
Cần nhìn xa, để tự lượng sức mình
Đường tranh đấu, còn muôn ngàn trắc trở
Nên bình tâm, nhận rõ, đặt niềm tin


Trở lại thời gian trước đây, nhiều người đã hy vọng CPC là một yếu tố then chốt, hay nói đúng hơn là một tử huyệt của CSVN trên chính trường bang giao, và họ cũng coi đó như là một cứu cánh, để tạo sức ép chính trị, buộc CSVN phải nới rộng tự do tôn giáo, nới rộng nhân quyền, nếu CSVN muốn bước chân vào Tổ Chức Mậu Dịch Thế Giới (WTO)... Một số người đã ngây thơ coi CPC như một cái phao trên dòng sông đấu tranh, bởi họ tin tưởng chính phủ Mỹ luôn tôn trọng những lời hứa, sẽ cố gắng dùng mọi biện pháp áp lực với VN trong chính sách dân chủ hoá toàn cầu. Như vậy, chắc chắn CSVN sẽ bị đẩy lui vào đường cùng, để nhường chỗ cho tự do, dân chủ và nhân bản phát triển.

Tuy nhiên, cùng trong lúc ấy, cũng có nhiều nhà bình luận thời cuộc đã cảnh giác, Họ bình luận CPC chỉ là một lá bài do Mỹ tạo ra trong thời gian gần đây, dùng làm phương tiện trao đổi hay thương lượng trong chính trị và kinh tế giữa Mỹ và CSVN, nó không phải là điều kiện thuần túy mang ý nghĩa nhân bản. Vì vậy, chúng ta không nên quá tin tưởng vào Mỹ và CPC. Ngược lại phải tin vào chính mình, đẩy mạnh công cuộc đấu tranh trong mọi lãnh vực, hầu có thể vực dậy được sức mạnh của dân tộc, chỉ có sức mạnh của dân tộc mới là thế lực mạnh nhất có thể giải toả tất cả những oan khiên do chế độ phi nhân CSVN tạo ra.

Mặc dù đã cố gắng giả thích, và cảnh giác, bằng những dữ kiện lịch sử, nhưng rất tiếc lúc ấy cũng không mấy ai tin. Ngược lại, sự cảnh giác này cũng đã bị một số dư luận phản đối kịch liệt, và cho rằng đó chỉ là những võ đoán đầy nghịch lý, thậm chí còn bị kết tội là đánh phá công cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền cho VN. Ngoài ra, một số cũng cho rằng, những người phản đối và lên án sự bình luận và lên tiếng cảnh giác, hình như họ đã quên mất bài học Chiến Tranh VN và sự phản bội của chính giới, tài phiệt Mỹ trong những năm tháng cuối cùng của VNCH.

Cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, CSVN đã bước ra khỏi danh sách CPC một cách nhẹ nhàng, đây chính là một câu trả lời chính xác nhất, không cần biện minh. Một câu trả lời cay đắng và phũ phàng, khi tất cả những tan hoang đổ nát của đất nước và những nỗi nhục nhằn oan khiên của dân tộc VN, chỉ được xem như những món hàng dùng trong việc trao đổi quyền lợi của Mỹ và CSVN.

Để chứng minh điều này. trong một đoạn phỏng vấn trên đài RFA, Hoà Thượng Quảng Độ cũng đã nhận định "CPC chỉ là một món hàng người Mỹ đặt ra đó để đòi hỏi, để trả giá với nhau, nhưng trước khi Hà Nội chưa trả giá đúng mức thì họ chưa đưa ra, nhưng bây giờ đã đúng mức họ đòi hỏi thì họ đưa ra, chứ đâu phải họ đặt cái CPC vào đó để mà thật tâm giúp các tổ chức tôn giáo đang bị CS đàn áp." Hơn nữa, mới đây, HT Thích Quảng Độ đã tuyên bố TT Bush đã phản bội dân tộc VN, TT Bush đã nói một đằng làm một nẻo....Cũng theo nhận định của Hoà Thượng Quảng Độ, chính sách đàn áp tôn giáo tại VN, không phải chỉ được đánh dấu từ thời điểm 2004, khi CSVN được Mỹ đưa vào danh sách CPC, mà nó đã xẩy ra một cách rất tồi tệ từ hơn 60 năm qua với miền Bắc và hơn 30 năm với miền Nam VN, điều này không phải Mỹ không biết, mà họ còn biết rất tường tận hơn ai hết. Biết, nhưng Mỹ vẫn thản nhiên bỏ rơi Miền Nam vào tháng 4 năm 1975!

Đi ngược dòng thời gian, người ta đã thấy, biết bao nhiêu báo cáo, phúc trình của các cơ quan đấu tranh nhân quyền quốc tế, họ đã đưa ra với nhìều bằng chứng cụ thể, riêng Quốc Hội Liên Âu cũng đã đưa ra nghị quết 1481, giải nhân quyền Rafto tại Na Uy,v,v... Trong khi đó, thì chính giới Hoa Kỳ vẫn cứ tung hứng với CS để tạo ra những "áp lực nhằm hậu thuẫn dân chủ" một cách hình thức mang tính biểu kiến. Tất cả chẳng có ảnh hưởng gì được gọi là cụ thể, tạo áp lực trên con đường dân chủ hóa cho đất nước Việt Nam chúng ta.

Trở lại vấn đề CPC, dư luận cho rằng, chắc chắn CSVN đa phải trả một giá không rẻ, để Mỹ rút tên CSVN ra khỏi danh sách CPC. Như vậy, dù muốn dù không, chúng ta cũng rút ra thêm một bài học kinh nghiệm đáng buồn trong cục diện đấu tranh hôm nay. Nếu nhìn vào vấn đề một cách khách quan và trung thực, chúng ta cũng không thể trách Mỹ, vì chắc chắn họ bắt buộc phải vì quyền lợi của quốc gia và dân tộc họ, hành xử của Mỹ hôm nay với CPC, có lẽ cũng không làm chúng ta ngạc nhiên, vì nó đã từng xẩy ra như bài học lịch sử 30-4-1975.

Thêm bài học lại đi vào lịch sử
Tìm tự tin tự chính bản thân mình
Để sáng suốt trong khối tình dân tộc
Niềm tự hào, trong sáng vững niềm tin


Tóm lại, trong công cuộc đấu tranh chung hiện nay, sự yểm trợ từ ngoại vận rất cần thiết, nhưng không thể đặt trọn niềm tin vào bất cứ thế lực nào, mà nên tạo sự tự tin nơi chính mình. Những vận động của chúng ta đối với các nước sở tại rất cũng bị rất nhiều hạn chế, nó không thể đòi hỏi đi xa hơn ngoài vị trí và khả năng của chúng ta. Vì vậy, bài học CPC đã chứng tỏ câu nói “Vọng ngọi tắc tử” của cụ Phan Bội Châu đã mang một giá trị phi không gian và thời gian, nhất là đối với cục diện đấu tranh trong hiện tại của chúng ta.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phưong (Úc Châu)

Trong những ngày chuẩn bi khai mạc Hội Nghị Hợp Tác Kinh Tế Á Châu Thái Bình Dương (APEC), CSVN đã tung ra nhiều trò "ngoạn muc", nó tựa như một vở kịch, không ngoài mục đích cố tạo ra một bộ mặt khang trang của thành phố và tiện thể lừa bịp quốc tế với một hình thức xã hội phồn vinh, ổn định. Trong vở kịch lừa bịp này, CSVN phải sơn phết lại những loang lở của thành phố, chuẩn bị xe cộ, khác sạn, để phục vụ phái đoàn các nước thành viên APEC. Ngoài hình ảnh "giăng đèn kết hoa" và những biểu ngữ đón chào APEC ngay tại khu vực tổ chức hội nghị và chung quanh một số khách sạn, nơi các phái đoàn cư ngụ, người ta không thấy những cảnh tượng giới trẻ đổ ra đường với những khuôn mặt hân hoan, phấn khởi, để đón vị nguyên thủ một cường quốc như đón Tổng Thống Clinton ngày xưa. Tuy nhiên, người ta nhận thấy chỉ có lực lượng an ninh thì tỏ ra rất tấp nập như ngày hội lớn dành riêng cho họ Còn lại những nơi khác thì sinh hoạt cũng có vẻ không được bình thường, và dường như có một cái gì đó căng thẳng, ngôt ngạt.

Nòi Cộng Phỉ, vốn dĩ loài ma đạo
Tạo bình phong, che khuất những ươn hèn
Trên hình thức lập loè mầu xanh đỏ
Nhưng nội hàm, chỉ là đống bùn đen


Nói riêng về lãnh vực an ninh cho hội nghi APEC, nhiều nguồn tin cho biết không khí xã hội Việt Nam được mô tả là rất căng thẳng. Rất nhiều công an chìm, nổi, được rải ra như một mạng lưói đầy đặc chung quanh khách sạn, nơi các phái đoàn tạm cư ngụ trong trời gian hội nghị. Tất cả các nơi thờ phượng của tôn giáo, đều được nhà nước quan tâm đặïc biệt với sự "bảo vệ" của công an rất kỹ lưỡng , nhất là các lãnh tụ tôn giáo không thuộc "hệ phái quốc doanh". Các nhân vật được gọi là "nhà đấu tranh dân chủ" cũng không ngoại lệ, họ cũng được công an "bảo vệ" cẩn mật từng sinh hoạt của họ, cả ngày lẫn đêm.

Trong sinh hoạt quần chúng, nhà nước CSVN cũng chỉ thị cho các cơ quan hạ tầng, hướng dẫn các tổ dân phố , tổ chức những phiên họp thường xuyên, với lý do "học tập", triển khai một số đường lối chính sách mới và giải thích về hội nghị APEC. Các phương tiện di chuyển công cộng như, xe đò, xe lửa, thuyền bè, cũng được hạn chế tối đa và được kiểm soát rất gắt gao. Tựu chung, tất cả những gì đảng và nhà nước CSVN thực hiên nêu trên, cũng không ngoài mục đích cố gắng ngăn chặn tình trạng người dân các nơi có thể đổ về Hànội, biểu tình khiếu kiện, kêu oan, hay vận động đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam.

Xoay quanh không khí hôi nghhị APEC tại Việt Nam, một cơ quan tổ chức nhân quyền tại Mỹ cho biết, trẻ em nghèo trên đường phố cũng đã bị nhà nước CSVN càn quét và tập trung. Theo tin từ BBC, VOA, cho biết, một báo cáo của Human Rights Watch xác nhận, các em đã được đưa nhốt ở những nơi được mệnh danh là "trung tâm xã hội" với lý do để được nhà nước chăm sóc. Tuy nhiên, có nhiều bằng chứng từ một số cơ quan nhân quyền và bảo vệ trẻ em đã cho thấy, tất cả chỉ là sự tuyên truyền láo khoét. Thực sự các em đã bị ngược đãi một cách rất dã man. Nhà nước CSVN đã nhốt các em chung với một số tù hình sự, thiếu ăn, thiếu cả luôn phần vệ sinh và y tế, mỗi ngày chỉ được một giờ ra ngoài hít thở không khí, 23 tiếng còn lại được nằm trong những nhà giam kín, cũng có nhiều em đã bị cán bộ quản giáo dùng dùi cui đánh đập rất tàn nhẫn.

Cũng liên quan đến vấn đề trẻ em Viêt Nam bị ngược đãi, qua làn sóng RFA, Bà Sophie Richardson (phó giám đốc đặc trách Châu Á của Human Rights Watch) đã lên tiếng cảnh báo, "Hà Nội cũng công bố trên giấy tờ rõ ràng về dự án, công trình, chính sách nhằm nâng cao sinh hoạt của trẻ em. Tuy nhiên, có lẽ đây chỉ là lý thuyết, chứ thực tế thì trái ngược hẵn với những gì Hà Nội tuyên truyền" ......

Ngoài vấn đề căng thẳng của xã hội như đã nêu trên, một sự kiện đáng chú ý hơn nữa là, trước khi khai mạc APEC, Cố Vấn Trung Cộng (Tang Jiaxuan) đã đến Hànội để tham dự phiên họp đầu tiên của Ủy Ban Điều Hành Hợp Tác Việt-Trung. Trong buổi họp, Phó Thủ Tướng CSVN Phạm Gia Khiêm và Tang Jiaxuan đồng ngồi ghế chủ tọa. Buổi họp được mộ tả nhằm mục đích soạn thảo kế hoạch thực hiện những thỏa thuận giữa Nông Đức Mạnh và Hồ Cẩm Đào trong hội nghị ở Bắc Kinh hôm 22-8-2006 vừa qua về vấn đề gia tăng mậu dịch, hợp tác an ninh và vấn đề biên giới. Tuy nhiên, đa số dư luận cho rằng đây chỉ là một cái cớ, Trung Cộng đã chọn thời điểm này để thực hiện phiên họp, cũng không ngoài mục đích biểu dương sức mạnh, nó tựa như một sự khuyến cáo ngầm cho quốc tế rằng, không nên hy vọng sẽ gây được ảnh hưởng gì với CSVN, nếu không có sự đồng thuận của Trung Cộng. Hơn nữa, tiện thể cũng cho thế giới thấy được, thực chất CSVN chỉ là một bọn "Thái Thú" trung thành của họ, không có chủ quyền và cũng không có quyền độc lập của một quốc gia như thế giới đã lầm tưởng.

Một bản chất vong nô và xảo quyệt
Được gì đây, cho đất nước sau này
Hay chỉ bán tài nguyên cùng dân tộc
Giang sơn buồn, oan khuất tiếp tục vây


Tóm lại, trước những sự kiện nêu trên, đa số dư luận đều đồng thuận rằng, cho dù CSVN đã vào WTO và hội nghi APEC có thành công tốt đẹp, nhưng với bản chất hèn nhược của lũ tội đồ CSVN, thì đời sống của đại đa số người dân sẽ cũng không thể thay đổi gì khá hơn. Có chăng, đây chỉ là cơ hội cho tập đoàn CSVN tiếp tục vơ vét và mất thêm tài nguyên quốc gia, ngoại trừ trường hợp cái cơ chế và những con người CS đốn mạt ấy được biến mất trên quê hương.

Phạm Thanh Phưong (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trong các lãnh vực đấu tranh trong nước hiện nay, một vấn nổi bật và rầm rộ, mang tính tác động thực tiễn nhất, đã khiến nhà nước CSVN phải chao đảo, đó chính là hiện tượng “dân oan khiếu kiện” đang rầm rộ hiện nay. Trong cái thế không còn có thể bưng bít được nữa, nhà nước CSVN, đã chỉ thị để Quốc Hội được phép diễn một "một vở tuồng dân chủ", hầu mong tạo một bình phong lừa bịp nhằm giảm thiểu những giận dữ của thành phần dân oan và xoa dịu dư luận trong cũng như ngoài nước, nhưng cuối cùng "mười voi chẳng được một bát nước sáo", như những vở tuồng "chống tham nhũng" mà CS đã từng nhẩy múa trình diễn trong nhiều năm qua.

Cực chẳng đã phải lập thành phiên họp
Đặt vấn đề, xoa dịu lửa đấu tranh
Ai lầm đâu, những thủ đoạn gian manh
Từ bản chất, của loài phi nhân tính


Trong phiên họp ngày 1-11-2006 cuả Quốc Hội bù nhìn CSVN, một số đại biểu đã được phép lên tiếng bày tỏ một số quan ngại về lãnh vực "Dân oan khiếu kiện". Họ cho rằng, đây là một vấn nạn cần phải được giải quyết, nhưng cuối cùng cũng chẳng thấy ai đưa ra được một giải pháp cụ thể nào.

Theo tinh thần phiên họp, Đại Biểu Đà Nẵng, Nguyễn Thị Vân Lan cho biết "vấn đề quá phức tạp vì ít nhiều còn có tình trạng coi thường bức xúc của người dân". Điều này Đại Biểu Vân Lan chỉ nói lên được một phần nhỏ, đáng lẽ ra phải nói là Nhà Nước CSVN đã quá coi thường người dân, từ xưa đến nay họ chỉ coi người dân như là công cụ để bóc lột làm giàu, người dân được coi tựa như những con cừu èo uột, trên đồng khô cỏ cháy, mà nhà nước vẫn hí hởn khai thác lợi nhuận trên những đám lông cằn cỗi ấy.

Nhìn lại đời sống của người dân dưới chế độ CS, dù bất cứ nơi đâu, họ đều phải sống một cuộc sống lầm lũi, oan khiên, tệ hơn loài vật, tất cả đều phải cúi đầu im lặng trước cường lực dã man của tập đoàn thống trị CS, những tiếng nói uất ức, oan khiên của họ, chưa bao giờ được nhà nước CS lắng nghe, tất cả chỉ còn biết xì xào, chia sẻ với nhau, chợt đến, chợt đi, như một cơn gió thoảng, phớt qua trên bầu trời nghiệt ngã của Quê Hương..

Cũng trong phiên họp Quốc Hội này, Đại Biểu Lạng Sơn Nguyễn Minh Thuyết phát biểu "Diễn biến của khiếu nại, tố cáo, chính là hàn thử biểu cho thấy một bộ phận nhân dân đang bất bình". Thực ra sự kiện “kêu oan khiếu kiện” này, chỉ nói lên được một phần nào rất nhỏ trong cái oan khiên đa dạng của dân tộc, và đang được trải dài suốt từ Bắc chí Nam. Không thể nói, chỉ có "một bộ phận nhân dân đang bất bình", mà phải nói đây chỉ là một điển hình của hàng vạn những "bất bình" trong toàn bộ khối dân tộc. Hiện tượng kêu oan rầm rộ hôm nay, cũng là một việc CSVN không thể tránh, đã đến lúc người dân trắng tay, họ chẳng còn gì để lưu luyến, nhà cửa, đất đai, ruộng vườn, đều bị cưỡng đoạt, gia đình ly tán, họ phải sống lay lứt nay đây mai đó, lúc đói , lúc no, vật vờ như những cái xác vô hồn. Trong cái thế "tức nước, vỡ bờ" ấy, bắt buộc họ phải thoát ra cái sợ hãi, vùng lên để sinh tồn.


Nhìn vào thực tế, hiện tượng dân oan tại Việt Nam đã có từ lâu lắm rồi, nhưng trước sự đàn áp dã man của CSVN, người dân không có cơ hội để tập trung, cất cao tiếng nói của họ, và cũng không một ai có thể giúp đỡ họ. Tuy nhiên, tình hình hôm nay đã đổi khác, công cuộc đấu tranh miệt mài của cộng đồng người Việt hải ngoại trong 31 năm qua, với những vận động ủng hộ từ Quốc tế, ít nhiều cũng đã tạo nên một áp lực đáng kể, để cho những nỗi oan khiên của người dân Việt Nam đã từng ấp ủ trong mấy chục năm qua, nay có được cơ hội thuận tiện phơi bày ra trước ánh sáng của nhân loại. Hơn nữa, tiếng nói của những nỗi oan ấy cũng không còn cô đơn như ngày trước, mà đã được yểm trợ một cách tích cực và trân trọng, từ những người trí thức dấn thân hôm nay, như nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy chẳng hạn.... Sự kiện này cũng chính là những tia sáng trong công cuộc đấu tranh chung , đòi tự do dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam.


Trong những ngày gần đây, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy cũng đang cố gắng thành lập một "Hội Dân Oan" để có thể tập trung sức mạnh, hầu xúc tiến công cuộc đấu tranh một cách hiệu quả hơn. Nhưng với sự khống chế truyền thông và những thủ đoạn hèn mạt của CSVN, công việc này cũng gặp rất nhiều khó khăn, chưa được thành tựu một cách khả quan. Trong khi đó, CSVN cũng đang cố gắng tạo ra những loại "dân oan cò mồi" để bôi nhọ và đánh lạc hướng đấu tranh của những người dân oan thực sự. Bằng chứng cho thấy, có một vài người tự nhận là "dân oan" lên Paltalk kêu oan, nhưng rất tiếc không hề thấy họ kêu oan gì cho chính họ, ngược lại, chỉ thấy họ kêu oan cho tên đồ tể Hồ Chí Minh và chế độ đốn mạt CSVN mà thôi. Họ cho rằng, "Bác Hồ" cũng là một người tốt, biết yếu nước thương dân, "Bác" đã từng khóc lóc hối hận về những việc làm sai trái trong qúa khứ , đến nay các "bác" Mạnh, "bác" Khải cũng đang giác ngộ. Rồi họ còn lớn tiếng khuyên đồng bào hải ngoại nên "khép lại quá khứ, xóa bỏ hận thù" để cùng nhau xây dựng đất nước,v,v...Xuyên qua hiện tượng này, cũng đã chứng tỏ được một điều rất quan trọng, là trong bất cứ hoàn cảnh nào CSVN cũng len lỏi, lũng loạn, tạo ra cái cảnh "vàng thau lẫn lộn" để lập lờ bôi nhọ, làm chao đảo những niềm tin và chính nghĩa công cuộc đấu tranh của toàn dân.

Tuy thế trận, cảnh "Vàng, Thau lẫn lộn"
Vẹm gian manh, phá hoại những chân tình
Ta bình tĩnh nâng niu niềm uất nhục
Giúp dân mình, phá vỡ cảnh bất minh


Tóm lại, sự kiện dân oan khiếu kiện hiện nay, là một vấn đề thực tiễn nhất, tuy nhìn bề ngoài chỉ là một vấn nạn của xã hội, nhưng thực chất nó cũng là một yếu tố không kém quan trọng, trong công cuộc đấu tranh chung, đòi tự do, dân chủ và nhân quyền hiện nay. .Do đó, sự kiện “dân oan khiếu kiện” cần phải được quan tâm và yểm trợ một cách tích cực, của từng cá nhân, hội đoàn , đoàn thể cùng các cộng đồng người Việt Tỵ Nạn trên toàn thế giới trong vòng khả năng có thể. Tuy nhiên, với bản chất thủ đoạn của CSVN, chúng ta cùng đừng quên cẩn trọng, trong thế hoả mù của CSVN đã và đang tung ra khắp nơi dưới mọi hình thức.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương

Để trợ giúp những nước không phát triển, Liên Hiệp Quốc đã thành lập một chương trình cải tiến dân sinh kể từ ngày 17-10-1992, và được mệnh danh là ngày “ Ngày Quốc Tế Xóa Đói Giảm Nghèo (International Day for the Eradication of Poverty) “. Chương trình này nhằm trợ giúp một số quốc gia nghèo đói, lạc hậu. Mụïc đích của chương trình là làm sao cải tiến được tình trạng dân sinh, đưa đến một sự quân bình tương đối nào đó trong xã hội, để sự chênh lệch giữa giầu và nghèo không cách xa một cách quá đáng, trong đó có Việt Nam.

Sau mười bốn năm CSVN tham gia chương trình xoá đói, giảm nghèo này, người ta chỉ thấy được sự thay đổi ở nơi một vài thành phố lớn như Saigon, Hà Nội, như bộ mặt thành phố có vẻ sạch sẽ và khang trang hơn, so với những năm trước, một số những công trình xây cất như khách sạn, trung tâm du hí,v,v. Còn lại cái nghèo của đại đa số người dân vẫn thế, nó chỉ thay đổi một cách lẩn quẩn từ cái nghèo này tiến sang cái nghèo khác, và có vẻ thê thảm hơn. Tuy nhiên, với thủ đoạn cố hữu của CSVN, sự che giấu rất tinh vi, quốc tế khó có thể thấy được một cách chính xác và tường tận.

Bao cố gắng từ nơi Liên Hiệp Quốc
Mong Việt Nam được “Xóa đói , giảm nghèo”
Nhưng lâu quá chẳng có gì thay đổi
Cảnh đói, nghèo, sao mãi vẫn còn theo


Năm nay (2006), nhân kỷ niệm ngày Quốc Tế Xóa đói Giảm nghèo (International Day for the Eradication of Poverty), CSVN đã đưa ra một phúc trình tương đối tốt đẹp, để chứng tỏ với quốc tế về sự thiện chí cải tiến dân sinh, hầu khỏa lấp những số tiền “xóa đói , giảm nghèo” đã nhận từ quốc tế và bị thất thoát trong 14 năm qua. CSVN đã đưa ra những con số như trong khoảng thời gian 2001 - 2003, số người nghèo tại Saigon đã giảm xuống còn 12%. CSVN cũng tiên đoán con số nghèo sẽ bị triệt tiêu vào năm 2010. Nhưng tất cả chỉ là những con số mơ hồ, không chứng minh được bất cứ bằng chứng cụ thể nào....


Tuy vậy, có lẽ cơ quan “Xoá đói, giảm nghèo quốc tế” cũng hiểu được sự việc, cho nên trong ngày kỷ niệm năm nay (17-10-2006), bà Sheikha Haya Rashed Al Khalifa (chủ toạ Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ) cũng kêu gọi thế giới cùng kết hợp để thoát sự nghèo đói " Working Together out of Poverty", thế giới cần cải tiến và phát triển các kế hoạch chống sự đói nghèo. Một câu nói hàm chứa một sự khuyến cáo là CSVN nên thành thật tác hợp tác bằng cách đừng ăn chặn những số tiển viện trợ nữa, hãy thực tâm thực hiện một cách nghiên túc để dân Việt Nam đỡ khổ và có thể giảm thiểu sự nhục nhã cho đất nước như hiện nay.

Nếu nhìn kỷ vào xã hội Việt Nam, có lẽ ai cũng có thể thấy, cách đấy 14 năm, khi chưa tham gia để nhân tiền viện trợ “Xoá đói, Giảm nghèo” từ Liên Hiệp Quốc, thì con số trẻ em suy dinh dưỡng cũng chưa phát triển một cách đáng quan ngại như những phúc trình của cơ quan UNICEF đã đưa ra trong những ngày gần đây. Hơn nữa, theo những tin tức của báo chí trong nước đã đang tải, hiên nay con số trẻ em sống trên những bãi rác và bãi phế thải rất đông, thay vì các em phải được cắp sách đến trường như những trẻ em khác trên thế giới, dù đất nước họ cũng được xếp vào loại kém phát triển. Ngoài ra, sự nghèo đói quá đáng đã đưa đến tình trạng các em bé tuổi khoảng 14, 15, đã phải làm cái nghề “bán trôn , nuối miệng” trên khắp nẻo đường đất nước. Đó là chưa kể đến sự túng quẫn, đã làm cho con người phải tự bóp chết lương tri và nhân phẩm để sinh tồn, thí dụ như những hiện tượng nhục nhã qua hình ảnh những cô gái VN, cam tâm thoát y để bọn khách Đài Loan, Đại Hàn, rờ nắn như súc vật, và nếu “may mắn trúng tuyển” sẽ được “làm vợ” một kẻ tật nguyền hoặc già nua trên đất khách. Và 80% các cô gái này sẽ trở thành những nô lệ tình dục cho một gia đình hay bị bán vào lầu xanh như nhiều bản tin đã loan tải trong vài năm qua.

Nếu chỉ nhìn vào hình thức, người ta sẽ thấy được một nghịch lý rất khó hiểu, tại sao càng có nhiều viện trợ thì cái nghèo tại Việt Nam càng phát triển? Tuy nhiên, nếu hiểu rõ bản chất CSVN, có lẽ không ai có thể phủ nhận dã tâm và thủ đoạn của CSVN đã tạo ra điều nghịch lý này. Trên thực tế, tất cả những viện trợ đổ vào Viêt Nam với bất cứ lý do gì, đều được chui vào túi riêng của tầng lớp cán bộ đảng, từ trung ương đến hạ tầng, và cái nghèo của dân, lại chính là “con gà đẻ trứng vàng” cho chế độ. Từ những cái nghèo đó, cộng thêm những dã tâm từ bản chất CS, nhân quyền cũng bị xâm phạm một cách tồi tệ và xã hội cũng không tránh khỏi sự băng hoại, bát nháo. Nhà nước CSVN chỉ biết dùng cường lực để vơ vét, bóc lột, nên người dân trở thành những công cụ ọp ẹp, lầm lũi làm giàu cho chế độ. Như vậy, làm sao đất nước có thể hết đói, nghèo

Muốn xóa đói, giảm nghèo không phải khó
Chỉ cần sao, Cộng Sản phai ra đi
Để dân lành lau sạch những lụy bi
Trong khoảng khắc, đói nghèo cùng tan biến


Tóm lại, Việt Nam muốn xoá đói giảm nghèo thực sự, nhà nước CSVN phải biết nhìn lại, diệt tham những một cách triệt để, thực hiện những chương trình viện trợ quốc tế một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, nếu hy vọng CSVN thực hiện những điều này, cũng chỉ là một điều không tưởng. Do đó, chỉ còn cách cái cơ chế CSVN phải ra đi, trả lại quyền tự quyết cho toàn dân. Lúc đó sẽ có một thể chế mới, đầy đủ tự do, dân chủ và nhân quyền. Tất nhiên xã hội sẽ thăng hoa và cũng không còn đói nghèo để xóa.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Sau mười một năm vất vả, xuôi ngược van xin, đến nay CSVN đã chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa Tổ Chức Thương Mại Quốc tế (WTO). Một điều đáng chú ý là khi CSVN càng tiến sát ngưỡng cửa WTO, thì sự lo lắng lúng túng lại càng gia tăng. Bởi lẽ với một nền kinh tế theo định hướng XHCH, tất cả những sản phẩm được chế tạo đều thiếu chất lượng, chưa bao giờ hội đủ một tiêu chuẩn tối thiểu, khả dĩ có thể cạnh tranh với nước ngoài. Mặc dù, CSVN cũng đã “đổi mới” theo chính sách “kinh tế thị trường”, tư hữu hóa một số lãnh vực, mong giảm đi sự độc quyền trên thị trường sản xuất, nhưng nó vẫn chưa thể thoát ra được cái lối mòn của thời bao cấp.

Ngay những sản phẩm nhỏ nhặt như cây đinh, con ốc giầy dép, may mặc, hoặc thực phẩm, đều không thoát khỏi sự gian dối, tô hồng, có một nói mười, lừa bịp một cách trắng trợn. Một câu hỏi đựơc đặt ra ở đây, tại sao đất nước đã “thống nhất” hơn 30 năm, một thời gian dư sức ổn định, để có được một nền kinh tế phát triển, để có thể sánh vai ngang hàng với các nước trong vùng. Nhưng tại sao CSVN, đã không phát triển được gì, mà chỉ làm cho đất nước mỗi ngày lại một tác tệ.

Nền kinh tế, suốt ngày theo định hướng (XHCN)
Không cạnh tranh, khi một xã hội nghèo
Tính gian dối biết bao giờ tẩy sạch
Bởi lối mòn bao cấp mãi còn theo


Nhìn vào hiện trạng của Việt Nam, đa số nhận thấy, dưới một chế độ độc tài đảng tri, tham nhũng, cửa quyền, đã được coi như quốc sách suốt hơn cả nửa thế kỷ, tất nhiên người dân phải bị lâm vào tình trạng nghèo đói cùng cực, họ không thể trở thành một nguồn tiêu thụ, khả dĩ có thể tạo ra những áp lực, hầu có thể thúc đẩy nâng cao sự cạnh tranh trong sản xuất, để cải tiến sản phẩm mỗi ngày một chất lượng hơn. Do đó, đa số các doanh nghiệp Việt Nam hiện tại từ quốc doanh cho đến tư doanh, vẫn lầm lủi đi theo một lối mòn gian dối cố hữu. Lối mòn cố hữu này này chính là sản phẩm tuyệt tác của chính sách tham nhũng, cửa quyền. Trên thực tế, tất cả các doanh nghiệp sản xuất muốn được dễ dàng làm ăn , tất nhiên, phải chạy chọt, đút lót, từ cửa lớn đến cửa nhỏ. Số tiền đút lót này, sẽ được khấu trừ lên đầu công nhân và sản phẩm. Từ đó, phẩm chất của sản phẩm mỗi ngày một suy giảm, cân, đo, đong, đếm cũng không chính xác, cắt đầu nọ, xén đầu kia, tất cả như một cái vòng lẩn quẩn không thể thoát.

Xuyên qua những hiện tượng, xăng pha acetôn hay dầu hôi, bơm không đủ định lượng, điện kế chạy theo lối “phi mã”, sữa bột pha loãng, ghi là sữa tươi, bánh mì pha bột nổi cao su, nước mắm pha phân Urê để tăng độ đạm, thịt hư, thối, cá ươn, uớp phọc môn hay hàn the để tạo một hình thức cứng và tươi,v,v...Ngay lãnh vực sắt, thép, là một sản phẩm đươc coi như an toàn, nhưng cũng thiếu chất lượng, thậm chí còn lấy những nhãn hiểu nổi tiếng như TISCO, VUC, dán vào để lừa thiên hạ. Như vậy làm sao có thể cạnh tranh được với thế giới, sau khi gia nhập (WTO). Những sự kiện này, chính là một viễn tượng đen tối nhất cho CSVN.

Thực ra, với lề lối sản xuất của XHCN mà đem cạnh tranh với thế giới, thì sự phá sản cũng là một điều đương nhiên khó có thể tránh. Nhưng nếu cải tổ sản xuất, để có thể cạnh tranh trong công bằng thì lại không biết phải cải tổ thế nào cho ổn. Đúng là một hoàn cảnh, “tấn thối lưỡng nan”.

Tất cả những nhiêu khê nêu trên , đều là sản phẩm của những “Đỉnh cao trí tuệ”, với một xã hội bưng bít thông tin, khống chế truyền thông, bóp nghẹt tư duy, giáo dục suy đồi, suốt ngày chỉ biết nhồi nhét, tung hô khẩu hiệu , nô lệ hóa người dân bằng nòng súng, lưỡi lê, còng số 8. Đồng thời, duy trì một hệ thống giáo dục chạy theo thành tích , học sinh có dốt cũng phải lên lớp cho đạt chỉ tiêu, còm thêm cái cảnh học tiền thi hộ, mưa bán bằng cấp. Như vậy thử hỏi, làm sao lực lượng nhân dụng có đủ trình độ khoa học, kỹ thuật, để hội nhập và cạnh tranh với thế giới tiến bọ và thành viên các nước trong WTO?...

Nhiều người cho rằng, CSVN cũng hiểu rõ nan đề “Tấn Thối Lưỡng Nan” này, và các nước thành viên WTO cũng dư biết. Như thế, tại sao CSVN vẫn năn nỉ xin vào WTO cho bằng được ? Hơn nữa, tại sao các nước thành viên vẫn chấp thuận cho CSVN gia nhập? Sự trả lời duy nhất có thể lý giải, hợp lý là: Một khi CSVN vào WTO, các nước đầu tư sẽ có một thị trường nhân dụng khổng lồ và rẻ mạt, cộng thêm một số quền lợi chính trị, chiến lược, nào đó trong vùng Đông Nam Á. Ngoài ra, sự tham những quá độ của CSVN sẽ tạo cơ hội cho họ tha hồ tung hoành bóc lột dân Việt như tình trạng mà công nhân phải đình công hàng loạt trước đây không lâu.

Trong hoàn cảnh đất nước hiện nay, muốn hội nhập cùng thế giới một cách bình đẳng và công bằng, Việt Nam phải có được một chính quyền trong sạch, sáng suốt, biết yêu nước, thương dân, quyền làm người được tộn trọng, để phát triển một nền tự do dân chủ thực sự. Lúc đó, người dân mới có cơ hội học hỏi, nâng cao kỹ thuật , dân trí, đạo đức, dân sinh, và cái tính gian dối, lừa bịp của xã hội, từng bị tiêm nhiễn từ CSVN, sẽ tan dần vào khộng gian, và đất nước chắc chắn sẽ được khởi sắc.

Chua chát qúa, hỡi “đỉnh cao trí tuệ”
Đã được vui, sao bấn loạn tâm hồn
Là hậu qủa, tháng năm dài lừa bịp
Chợt quay nhìn, nước đã đến gâp trôn


Tóm lại, nếu muốn thay đổi hoàn cảnh , CSVN phải ý thức ra đi, trả lại quyền tự quyết cho dân tộc. Tuy nhiên, nếu hy vọng CSVN ý thức thì chẳng khác nào đang nằm mơ giữa ban ngày. Do dó, trong lúc CSVN đang lo lắng bối rối, cộng thêm những tai mắt quốc tế đang và sẽ tiếp tục hiện diện tại VN sau khi gia nhập WTO, chính là một cơ hội tốt nhất cho tất cả những đảng phái, tổ chức đấu tranh chân chính hoạt động mạnh mẽ hơn, hầu hướng dẫn toàn dân vùng lên đòi lại quyền tự quyết của dân tộc và thăng hoa đất nước.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trong tiến trình đấu tranh đòi Tư Do Dân Chủ cho Việt Nam trong hiện tại, đảng Thăng Tiến Việt Nam (TTVN) được coi như một đảng chính trị “duy nhất và tiên phong” trực diện đối lập với nhà cầm quyền CSVN. Theo dõi từ gần hai tháng qua, người ta phải ngạc nhiên khi thấy được sự lớn mạnh của đảng TTVN mang tính đặc biệt chưa từng xẩy ra trong lịch sử từ đông sang tây. Với sự lớn mạnh này, đảng TTVN cũng đã đưa đến cho đa số những người quan tâm đến tình hình đấu tranh và chính trị một số ưu tư , thắc mắc , vui, buồn lẫn lộn.

Đường dân chủ, trận trăm hoa đua nở
Thế gian buồn lẫn lộn ánh vàng thau
Biết ra sao, phân biệt được sắc, mầu
Trải tâm thức, trao niềm tin trọn vẹn


Theo những cuộc phỏng vấn và tuyên bố sau khi chính thức ra mắt đảng TTVN, hầu như những người quan tâm trong đấu tranh đều biết, đảng TTVN được thành lập dựa trên nền tảng của khối 8406, với một chủ trương rất trong sáng, thể hiện những khao khát, trăn trở của toàn dân Việt Nam dưới chế độ độc tài đảng trị CS. Hơn nữa, trong phần cuối của tuyên ngôn xác định rõ "Khối 8406, các đảng phái dân chủ chân chính và toàn Dân VN phải kiên trì tẩy chay bất cứ cuộc bầu cử dân chủ giả hiệu nào dù độc đảng hay đa đảng", nếu nhà cầm quyền CSVN không thi hành đầy đủ 10 điều như tuyên ngôn đã ghi.

Tuy nhiên, trong một cuộc hội luận với cô Lê Thị Công Nhân (Phát ngôn viên chính thức đảng TTVN) trên diễn đàn Paltalk trong đầu tháng 10 vừa qua, một câu hỏi đưa ra từ một Chatter trẻ,


Theo tinh thần 8406 và cha Lý, hoàn toàn tẩy chay cuộc bầu cử mỵ dân của quốc hội CSVN 2007, trong khi đó cô lại tuyên bố đảng TTVN sẽ tham gia cuộc bầu cử này, như vậy là thế nào, xin cho biết”.

Để giải thích điều này, cô Công Nhân cho biết,

“theo lời nói của cha Lý, phải hiểu rằng, 8406 chỉ tẩy chay cuộc bầu cử quốc hội CSVN 2007, nếu cuộc bầu cử này không trong sáng, vẫn tiếp tục đi theo chính sách mỵ dân, đảng cử, dân bầu, nhưng không tuyệt đối tẩy chay”.

Cô Công Nhân cũng tái xác định,

“đảng TTVN sẽ tham gia cuộc bầu cử quốc hội CSVN 2007, coi như một cuộc tập dợt để thăm dò”


Ngoài ra, cô cũng cho biết,

“Nếu không tham gia, sẽ mất cơ hội thông tin quảng bá cho đảng TTVN” ....


Sau khi biết được sự phản đối của đại đa số chatters trên nhiều diễn đàn Paltalk, cô Công Nhân đã gởi một Email đi khắp nơi, đính chính và phủ nhận quan điểm “tham gia cuộc bầu cử quốc hội 2007” như đã xác định hai hôm trước.

Mới đây, trong cuộc phỏng vấn mới nhất của Vietnamese Exodus (15-10-2006), cô Lê Thi Công Nhân lại cho biết, mặc dù không thể phủ nhận đảng TTVN được thành lập dựa trên nền tảng của tuyên ngôn 8406, nhưng vẫn hoàn toàn độc lâp. Cô Công Nhân cũng cho biết,

“Đảng TTVN là một đảng chính trị, ngoài những mục tiêu hoàn toàn trùng khớp với mục tiêu của khối 8406, đảng TTVN vẫn có mục tiêu riêng của mình là tham gia bầu cử, tham gia cầm quyền lãnh đạo đất nước, không nhiều thì ít nhất cũng chiếm đến đại đa số...” .


Chữ “đại đa số” ở đây có thể hiểu là con số tối đa trong guồng máy nhà nước hay quốc hội. Nói như thế có nghĩa là đảng TTVN chắc chắn tham gia cuộc bầu cử quốc hội 2007 , để tạo cơ hội tìm “đa số”... Như vậy , cô Lê Thị Công Nhân, đã mặc nhiên “phủ nhận” sự đính chính của cô trước đây và vô tình đã làm nổi bật sự thiếu thống nhất của đảng TTVN.

Bên cạnh sự thiếu thống nhất như đã nêu trên, một sự kiện thiếu thống nhất khác cũng đã khiến dư luận hoang mang không kém, dó là nội dung của hai bản thông báo được đảng TTVN công bố ngày 8-10-2006 và 11-10-2006. Trong bản thống báo ngày 8-10, đảng TTVN xác nhận đã có 13 văn phòng đại diện tại hải ngoại. Riêng tại Úc Châu, cũng được hân hạnh có hai nhân vật đại diện là ông Joe Bùi và ông Võ Minh Cương ( Cựu Chủ Tịch Cộng Đồng Liên Bang Úc Châu). Khi thấy tên ông Võ Minh Cương, một khuôn mặt quen thuộc đã từng làm Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên bang Úc Châu, nhiều người tỏ ra rất phấn khởi vì họ cho rằng, với uy tín của ông Cương, hy vọng đảng TTVN sẽ phát triển tại Úc một cách lớn mạnh và nhanh chóng, hầu có thể đóng góp vào công cuộc đấu tranh chung một cách hữu hiệu.

Tuy nhiên, chỉ ba ngày sau, ngày 11-10-2006, đảng TTVN lại đưa ra Thông Báo, "điều chỉnh về một địa chỉ Văn Phòng ở Hoa Kỳ và phủ nhận một Văn Phòng ở Australia". Hơn nữa, trong lần điều chỉnh này, vai trò đại diện của ông Võ Minh Cương được biến mất một cách âm thầm, không một lời giải thích, ngoài dòng chữ “phủ nhận một Văn Phòng ở Australia”. Sự kiện này cũng làm cho dư luận tại Úc tỏ ra rất thất vọng buồn bực, nếu không muốn nói là bất mãn. Họ thất vọng vì không hiểu tại sao đảng TTVN lại dùng hai chữ “phủ nhận” vai trò của ông Cương một cách nghịch lý như vậy. Một khi dùng hai chữ “phủ nhận” in đậm ngay ở dòng thứ 5 trên thông báo, điều này mặc nhiên đảng TTVN đã coi ông Cương như một kẻ tiếm danh bừa bãi theo cái kiểu “Thấy sang, bắt quàng làm họ”, nên khi phát giác, phải ra thông báo phủ nhận, để bảo vệ uy tín đảng. Trong khi đó, ai cũng biết, chính đảng TTVN đã đưa tên tuổi ông Cương vào vai trò đại diện trong thông báo 8-10-2006. Như vậy, vấn đề được đặït ra ở đây, là tại sao đảng TTVN lại có những hành xử “Tiền hậu bất nhất” này, đây là sự vô tình bởi khiếm khuyết về ngôn ngữ hay cố ý làm mất uy tín của đảng TTVN và cả ông Võ Minh Cương.

Với hành xử nêu trên, dù vô tình hay cố ý, đã cho người Việt hải ngoại thấy được, đảng TTVN xử dụng ông Võ Minh Cương như một “con rối” của đảng hoặc nói cách khác, họ dùng ông Cương như một “trái banh” muốn đá sao tùy hứng....Dư luận cũng cho rằng, dù sao chăng nữa, ông Võ Minh Cương cũng là một cựu Chủ Tịch Liên Bang Úc Châu, một nhân vật uy tín trong công đồng với nhiều thành tích, tích cực đấu tranh trong suốt ba thâp niên qua.... Sự kiện này không những đã coi thường cá nhân ông Cương nói riêng mà còn ảnh hưởng đến niềm tin của cộng đồng người Việt tại Úc Châu đối với đảng TTVN nói chung. Đây cũng là một điều đáng buồn trên con đường kết hợp đấu tranh, trong cái cảnh “lẫn lộn vàng thau”.

Đường kết hợp cũng gian nan ngập lối
Bởi lòng người còn vương vấn bất minh
Biết tìm đâu giá trị, chữ chân tình
Để tận hiến, tô đậm trang lịch sử


Tóm lại, tất cả những gì xẩy ra, cũng đã xẩy ra, có còn lại chăng chỉ là một kinh nghiệm đáng buồn trong chiến cuộc hôm nay. Do đó, dựa trên kinh nghiệm này, mong rằng các hội đoàn đoàn thể, đảng phái hay cá nhân những vị chức sắc uy tín, cũng nên thận trọng. Sự kết hợp hay tham gia của quý vị không những chỉ ảnh hưởng đến cá nhân, mà còn ảnh hưởng đến tập thể như tổ chức, đảng phái của qúy vị, và còn có thể ảnh hưởng chung đến niềm tin cho cả cộng đồng chúng ta.


Bể Dâu...

Xuôi vân nước, bập bềnh, tìm nghĩa khí
Ánh lửa thiêng, ẩn hiện giữa sa mù
Tấm chân tình, xiêu vẹo, dưới trăng thu
Nhân thế hỡi, niềm tin, hoài ngóng đợi

Chữ hạnh phúc, còn xa xăm diệu vợi
Tháng năm dài, vò võ đắm trong mơ
Trách ông xanh, gieo lắm cảnh vật vờ
Mất định hướng, khó tìm ra bến đậu

Nhìn thế cuộc, tựa cung đàn hoà tấu
Khi "nhạc công", thân uốn éo nhịp nhàng
Chiếc "đũa thần, lúc quay dọc, bắt ngang
Gã "nhạc trưởng", ru hồn vào giai điệu

Khung trời ấy, những linh hồn thất thểu
Mây xám buồn, mang đậm nét ưu tư
Ôi! Việt Nam, giăng mắc khói hận thù
Toàn dân tộc, sống oan khiên, lạnh, tẻ

Tình khuất lấp, nên đời nhiều ngã rẽ
Bả hư danh , bao kẻ cạn chén sầu
Sân khấu buồn, vắng khách đã từ lâu
Ngoảnh mặt lại, biết còn ai không nhỉ

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

(Tặng tất cả những kẻ đang “đấu tranh dân theo định hướng XHCN” )

Trên triền sóng, đấu tranh đòi dân chủ
Lắm tuồng hề, thừa nước đục thả câu
Đời hoang mang, biết định hướng về đâu
Thế loạïn sắc, lập lòe xanh hóa đỏ

Cảnh sáng, tối, bọn đầu cơ lấp ló
Nhẩy loi choi, theo đóm hưởng chút tàn
Bộ mặt đời thêm hương sắc lở loang
Gây phân hóa, trên niềm đau nỗi nhục

Giận cho kẻ, tâm hồn hoài vẩn đục
Thế gian gầy, chưa một phút bình yên
Vân nước đen, ai oán cảnh nhãn tiền
Sao chẳng thấy, cứ thừa cơ múa bậy

Thôi đi nhé, những kiếp hèn, lau, sậy
Đừng ngả nghiêng, theo chiều gió vật vờ
Nỗi đau buồn, dân tộc úa niềm mơ
Bao uất nhục non sông hoài tức tưởi

Soi gương nhé, nhìn tấm thân “chùm gởi”
Để cùng nhau vun quén một lối về
Tẩy ươn hèn, quét sạch những nhiêu khê
Gom sức mạnh, xây lâu đài hạnh phúc


Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trong lịch sử chiến tranh trên thế giới, “Văn Hoá Vận” lúc nào cũng là một loại vũ khí rất quan trọng. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, người ta sẽ không thấy sự dã man, tàn nhẫn, đầy mau lửa như bom đạn. nhưng tác hại của nó có thể tiêu hủy một tổ chức, đảng phái, hay đưa cả một chế độ đi đến diệt vong. Ngược dòng lịch sử Trung Hoa, trong trận chiến Hán-Sở tranh hùng, nhà Hán (Lưu Bang) đã xử dụng vũ khí “Văn hóa vận” để làm sụp đổ Sở Quốc (Hạng Võ), (một lực lượng binh hùng , tướng mạnh), cũng chỉ những bằng lời ca, tiếng nhạc.

Văn Hoá vận, trận “Thu Phong Lạc diệp”
Coi nhẹ nhàng, nhưng tác hại vô biên
Liều thuốc ngủ, ru hồn trong bạc nhược
Lịch Sử ghi, bao sự thật nhãn tiền


Trong những năm gần đây, làn sóng đấu tranh của người Việt Tỵ Nạn mỗi ngày một dâng cao, sự kiện này là một sức mạnh đáng kể, khiến chế độ VC phải kiêng nể, sợ sẹt. Với sự đấu tranh bền bỉ, cộng đồng người Việt hải ngoại đã phá vỡ được bức tường bưng bít thông tin, bạch hóa tất cả những dã man, hèn mọn của VC trước nhãn quan Quốc Tế. Điều này đã gây rất nhiều khó khăn cho VC trong lãnh vực bang giao, và nhất là trên con đường xin gia nhập khối mậu dịch quốc tế (WTO). Hơn nữa, sự đấu tranh của cộng đồng người Việt hải ngoại, cũng là một sức ép rất mạnh, yểm trợ một cách hữu hiệu đối với các cao trào đấu tranh trong nước. Do đó, bằng mọi gía VC phải cố gắng tìm mọi cách triệt thoái cho bằng được.

Trong thực tế, VC cũng hiểu được cộng đồng người Việt hải ngoại, không phải là một loại vô tình, vô nghĩa, vô thủy, vô chung. Bởi vậy, chúng đã khai thác triệt để mặt tình cảm, đánh mạnh vào tình yêu Quê Hương của người Tỵ Nạn bằng những hình ảnh “Cây Đa bến cũ, con đò năm xưa” qua hình thức văn hóa phẩm. Trong đó, việc đưa văn công ra hải ngoại trình diễn là chủ yếu. Mục đích của VC, là chỉ cần bình thường hóa bộ mặt tại Hải Ngoại dưới mọi hình thức, đồng hoá một cách nhập nhằng, hầu ru ngủ giới trẻ, lũng loạn và giảm thiểu ngọn lửa đấu tranh. Nếu chúng ta lơ là , hoặc vô tình tham dự, VC sẽ có cớ tuyên truyền là "Văn Công nhà nước đi đến đâu cũng được “Việt kiều” hưởng ứng nhiệt tình". Lúc đó, ý chí và niềm tin đồng bào quốc nội sẽ lung lay, chao đảo, và đi đến chán nản buông xuôi...Vì vậy, cộng đồng người Việt hải ngoại lúc nào cũng đề cao cảnh giác, tẩy chay và chống lại tất cả những buổi trình diễn của văn công VC từ trong nước đưa ra dưới mọi hình thức.

Xoay quanh chiến dịch chống văn công VC, mới đây trong cuộc phỏng vấn trên một đài phát thanh tại Úc Châu, anh Đỗ Nam Hải đã dưa ra đề nghị, cộng đồng người Việt hải ngoại hãy cởi mở, đón tiếp những nghệ nhân từ trong nước ra trình diễn một cách thân thương, thay vì biểu tình tẩy chay họ. Anh Hải cũng cho rằng, "những cuộc biểu tình chống văn công sẽ tạo cho người bản xứ nghĩ rằng chúng ta là một cộng đồng cực đoan". Tuy nhiên, anh Hải đã quên, người tỵ nạn chúng ta đang sống tại những nơi có đầy đủ tự do, dân chủ, không phải là chế độ XHCN. Do đó, biểu tình là quyền của người dân, dùng để biểu hiện quan điểm, lập trường, một cách ôn hoà và văn minh. Nó không phải là một sự phạm pháp và cũng chẳng ai có thể chụp mũ, đó là một hành động cực đoan. Ngược lại, dư luận truyền thống, báo chí và ngay cả các chính giới Úc luôn lên tiếng ca ngợi công đồng Ty Nạn chúng ta biết thực thi quyền dân chủ, để chống lại chế độ độc tài phi nhân VC. Hơn nữa, nếu ai quan tâm đến đấu tranh, tất sẽ biết nghị quyết 114 (2001) của VC đã ghi rõ,

“Các nghệ nhân ra Hải Ngoại trình diễn, đều phải được phép của Bộ Văn Hóa Thông Tin hay Bộ Ngoại Giao giới thiệu”.

Riêng nghị quyết 36, cũng có ghi:
“Các đoàn nghệ thuật đi biểu diễn phục vụ cộng đồng người Việt ở nước ngoài phải được Bộ Văn Hóa Thông Tin hoặc Bộ ngoại Giao giới thiệu, và sẽ được nhà nước tài trợ 50% giá vé máy bay và mọi phí tổn di chuyển.”...

Vì vậy, chúng ta nên xác định rõ, chúng ta không bao giờ chống cá nhân những ca sĩ, chúng ta chỉ chống chính sách văn hoá vân của VC, ca sĩ cũng là nạn nhân, bị VC lợi dụng làm công cụ trong chính sách văn hoá vận. Do đó, họ đành phải chịu sự chống đối bất đắc dĩ này. Mong rằng anh Đỗ Nam Hải sẽ hiểu rỡ hơn, biểu tình là quyền của công dân trong một nước tự do dân chủ, không có gì gọi là bảo thủ hay cực đoan.

Chúng ta hãy nhìn về quê hương một cách thật khách quan và chân thành, để thấy được những khốn cùng đầy máu và nước mắt của dân tộc, mà tự chế lòng mình ...Ủng hộ chính sách văn hóa vận của CSVN, dù vô tình hay cố ý thì chúng ta đang là những kẻ đang nhởn nhơ nhẩy múa trên những vết thương loang lở của đồng bào....Những hình ảnh khủng bố dã man những chiến sỹ dân chủ và tôn giáo trong nước, tệ trạng băng hoại của xã hội, hình ảnh cả trăm ngàn phụ nữ xuất khẩu qua Đài Loan và các nước lân bang, đi làm nô lệ tình dục dưới chiêu bài hôn nhân và đau thương nhất là hơn ba mươi ngàn em bé đang ngụp lặn trong các “ổ nhện” tại Cam Bốt. Như thế, chưa đủ làm cho trái tim chúng ta rung động,để xác định lập trường hay sao. ???

Bao điếm nhục, non sông hoài trăn trở
Có gì vui, xem lũ Vẹm múa may
Liều thuốc độc bọc đường mầu xanh, đỏ
Diệt trí, nhân, tạo u uất thêm dầy


Tóm lại, trước mắt, VC liên kết với bọn Việt Gian để đưa một số ca sĩ sang Úc, thực hiện hai chương trình ca nhạc tại hai thành phố Sydney và Melbourne trong hai ngày 28 và 29 tháng 10 này. Chúng ta hãy tích cực tẩy chay chính sách văn hóa vận đốn mạt này bằng cách, không mua vé tham dự và hưởng ứng các cuộc biểu tình do các Ban Chấp Hành Cộng Đồng tổ chức. Chúng ta hãy cùng nhau bày tỏ tấm lòng tha thiết với quê hương, dân tộc và nâng cao chính nghĩa của người Tỵ Nạn. Hành động chống văn công CS này cũng là những đóng góp tích cực để tiếp sức với anh em Quốc nội trong công cuộc tranh đấu đòi tự do, dân chủ và nhân quyền cho toàn dân.

Phạm thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương Úc Châu

Trong bối cảnh đấu tranh dân chủ hiện tại, rất nhiều cá nhân, đoàn thể , đảng phái xuất hiện một cách rầm rộ, như một chiên dịch “trăm hoa đua nở” khắp nơi, trong cũng như ngoài nước. Trước sự kiện này, đa số cho rằng, đây là một khúc quanh lịch sử trong đấu tranh, tốt hay xấu cũng còn tùy theo nhiều yếu tố. Nhưng một điều chắc chắn rằng, với bản chất thủ đoạn của CSVN, chúng sẽ len lỏi vào các tổ chức , đảng phái, nhằm tạo những hỏa mù, hư hư , thực thực , gây hoang mang, phận hóa, trong ngộ nhận. Ngoài ra, CSVN còn tạo ra những hình ảnh đấu tranh đòi dân chủ hoặc yểm trợ đấu tranh dân chủ rất tích cực, nhưng bên trong là cả một sự khuất lấp với những nghịch lý, tạo ra những hình ảnh hoen ố một cách khéo léo cho từng cá nhân ,tổ chức hay đảng phái tâm huyết. Với những hiện tượng khuất lấp này, dư luận mệnh danh họ là những nhà “Đấu tranh dân chủ theo định hướng XHCN”.

Đường dân chủ đã đến hồi mở rộng
Cho toàn dân đòi hỏi thế đa nguyên
Dùng tự do ngôn luận giải ưu phiền
Hãy cảnh giác “Đấu tranh theo định hướng


Duyệt lại diễn tiến cao trào đấu tranh dân chủ trong những ngày qua, người ta cũng nhìn ra được một số hiện tượng không vui đã xẩy ra, trên diễn đàn Paltalk và cả những sinh hoạt bên ngoài xã hội. Những hiện tượng bất chấp lời yêu cầu của Lm Lý, một vài nhóm đã lợi dụng danh nghĩa 8406, tạo ra những xáo trộn qua những quyên góp rầm rộ, sau đó họ lại đưa lên diễn đàn tố giác nhau công khai, với những lý do như chia chác tiền bạc không đều, hoặc bán tin tức 8406 ra ngoài kiếm lợi,v,v...

Cũng xoay quanh vấn đề này, có những cuộc phỏng vấn một vài nhân vật “đấu tranh dân chủ” trong nước, mang danh nghĩa thành viên 8406, nhưng lại mang tính cách tuyên truyền cho CSVN. Họï cho rằng, luật pháp nhà nước đang kiện toàn, vì vậy đấu tranh là để kiện toàn thêm, hầu tiến đến dân chủ hoá đất nước. Tất cả những hiện tượng người dân bị công an CS đánh đập hay trù dập, là do không nắm vững luật pháp của XHCN, nếu hiểu biết luật, tất nhiên người dân có thể lý luận cho ra lẽ, và công an chắc chắn phải tôn trọng lẽ phải. Hơn nữa, những nhân vật này cũng cho biết, sự sai sót, áp bức , trù dập, đa số là do những người thi hành pháp luật nơi hạ tầng, không nắm vững kiến thức về luật pháp...

Nếu cứ như những lý luận trên, chứng tỏ luật pháp nhà nước CSVN vẫn anh minh, tất cả những vi phạm nơi của hạ tầng, chỉ là sai trái nhỏ, có thể sửa chữa nhẹ nhàng, đâu có gì đến nỗi CSVN phải nằm trong danh sách CPC của Mỹ, và người dân đâu cần đấu tranh quyết liệt, để phải hy sinh xương máu hoặc chôn vùi cuộc đời trong những nhà tù dã man như đã và đang xảy ra.

Nhìn lại sự việc đã qua, những người bị trù dâp khốn khổ như Bs Phạm Hồng Sơn, Bs Nguyễn Đan Quế, nhà báo Nguyễn Vũ Bình,v,v.., chắc chắn là những người cũng am tường luật pháp, thậm chí là một luât sư như Lê Chí Quang cũng không thoát khỏi cái mớ luật rừng hổ lốn XNCH, thì không biết phải nói sao cho ổn ???...

Song song với những dữ kiện trên, lại thấy xuất hiện thêm một vài đảng phái, cá nhân hoặc tổ chức đấu tranh dân chủ, kêu gọi mọi người nên đấu tranh dưới hiến pháp và luật pháp XHCN, để đòi “Đa Nguyên, Đa đảng” trong kỳ bầu cử 2007 của CSVN, và như thế sẽ dẫn đến tự do, dân chủ. Một vấn đề được đa số nêu ra, tất cả những đảng phái đấu tranh, muốn có thực lực, để đối lập hay đối trọng với nhà cầm quyền CSVN, chắc chắn họ phải dựa vào sức mạnh của quần chúng và phải đạp lên mớ luật rừng ấy mà đi. Hơn nữa, khi người dân không được quyền nói lên những tư duy của họ một cách hợp pháp và truyền thông báo chí cũng không được quyền thi hành đúng chức năng của họ, thì làm sao các đảng phái có thể truyền đạt đến người dân, những chủ trương, đường lối chân chính, hầu có thể tìm được sự ủng hộ để tạo thực lực. Một khi người dân không biết họ là ai, thì họ đại diện cho ai, và không khéo lại bị rơi vào cái bẫy “Dân chủ tập Trung hay Tập Trung Dân Chủ” do đảng và nhà nước CSVN đã từng bịp bợm, rêu rao. Trước những sự thật hiển nhiên, bất khả chối từ, nhưng không hiểu sao một số tổ chức, đảng phái vẫn cứ muốn tạo dựng một thế đa đảng dưới hiến pháp và luật pháp cùng với mớ nghị quyết, nghị định rừng rú của CSVN. Họ còn lý luận, chỉ cần CSVN chấp nhận đa đảng, tất sẽ có đa nguyên và tự do dân chủ. Thật là một điều khó hiểu.

Trong khi tình hình đấu tranh đang vươn cao với thập phần khó khăn, người ta lại thấy xuất hiện “giải pháp trung lập cho VN” do nhóm giáo sư Vũ Quốc Thúc đề ra. Hiện tượng này cũng tạo thêm một số hoang mang, băn khoăn, trong dư luận. Đa số cho rằng, nếu trung lập trong măt trận đấu tranh hiện tại, thì cũng chỉ đóng vai trò như “thành phần thứ ba” trong hiệp định Paris (1973), để hợp thức hóa CSVN trở thành một thực thể chính danh trong lòng dân tộc. Còn nếu dùng giải pháp trung lập cho Việt Nam trong thời hậu CS thì lại chỉ là một viễn mộng. Việc thực tiễn nhất, mà toàn dân đang nỗ lực đấu tranh với hiện thực, đòi lại tự do dân chủ và nhân quyền, vẫn còn nhiêu khê, chưa đi đến đâu, thì làm sao tính đến chuyện xa vời. Hơn nữa, trong trường hợp đất nước thực sự có tự do dân chủ, không còn CS, tất nhiên sẽ độc lập, đâu cần phải trung lập, vá víu, ngả nghiêng. Do đó, đa số cho rằng, đây chỉ là một sự võ đoán vô ích như mấy anh thầy bói mù sờ voi cho đỡ buồn, nó không có lợi mà chỉ có hại cho công cuộc đấu tranh trong hiện tại. Như vậy, dù vô tình hay cố ý, sư kiện “Trung Lập” cũng đã bị rơi vào trong quỹ đạo của những nhà “đấu tranh dân chủ theo định hướng XHCN”, trong mục đích tung hỏa mù, nhiễu loạn nhân tâm, đánh lạc hướng đấu tranh.

Cơn Quốc loạn, lắm trò theo định hướng
Diễn tuồng hề, hầu nhiễu loạn nhân tâm
Lịch sử ghi, bao cảnh khốn, vì lầm
Hãy cảnh giác, trao niềm tin đúng chỗ


Sau cùng, với bản chất thủ đoạn gian manh của CSVN, chúng ta nên thận trọng tìm hiểu, phân tích kỹ lưỡng, trước khi quyết định ủng hộ tích cực hay gởi gắm niềm tin nơi bất cứ một cá nhân, tổ chức hay đảng phái nào, trong cũng như ngoài nước. Điều này sẽ giúp chúng ta tránh được cái cảnh “lịch sử tái diễn”, như các bậc cha, anh chúng ta đã bị tên tội đồ Hồ Chí Minh lừa bịp trong qua khứ. Ngoài ra, chúng ta còn có nhiện vụ bạch hóa tất cả những cá nhân tổ chức, đảng phái nào mang tính chất “Đấu tranh dân chủ theo định hướng XHCN” để mọi người cùng cảnh giác, tránh được sự kéo dài thêm cái bi kịch của dân tộc

Phạm Thanh Phương Úc Châu

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Được tin Hội đồng Chỉ Đạo Quỹ Tài Trợ RAFTO tại Nauy, quyết định trao giải thưởng nhân quyền 2006 cho Hòa thượng Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hoá Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Sự kiện này đã tạo ra một cảm giác vui, buồn, lẫn lộn cho đại đa số người Việt Nam nói chung và HT Quảng Độ nói riêng. Một niềm vui, mang theo cả một nỗi trăn trở , ưu tư, tủi nhục, cho cả một dân tộc, chỉ vì thú tính của bọn cuồng đồ CSVN.

Niềm vui ấy cuộn tròn trong huyết lệ
Là tiếng than u uẩn của giống nòi
Niềm giao cảm, trong nhịp tim đồng loại
Từ phương trời xa tắp, gởi niềm vui


Theo nhận định của HT Quảng Độ qua làn sóng RFA, không phải RAFTO trao tặng giải nhân quyền này cho cá nhân Thầy, mà họ chỉ mượn Thầy như một biểu tượng, đại diện cho toàn thể dân Việt Nam, những người đang sống lần than với những nỗi oan khiên dưới chế độ CS, những người đã bị tước đoạt cái quyền căn bản của một con người bình thường nhất trên qủa địa cầu này. Do đó, điều đáng vui là trong sự khốn cùng của dân tộc mình, vẫn có những sự đồng cảm của những người không cùng chủng tộc, chia sẻ tâm tình, từ một khung trời Bắc Âu diệu vợi. Nó như một lời nhắn nhủ, khuyến khích người dân Việt Nam, phải can đảm hơn, kiên trì hơn, trong đấu tranh, để làm sao đòi lại cho bằng được những quyền căn bản ấy và quyền tự quyết của dân tộc. Ngoài ra, Giải Nhân Quyền này cũng mang ý nghĩa như một thông điệp, chứng tỏ cuộc đấu tranh của chúng ta không bao giờ cô đơn và nó cũng còn là một bản cáo trạng, nói lện sự hèn hạ dã man của đảng và nhà nước CSVN trước cộng đồng nhân loại. Cũng theo HT Quảng Độ "Con người sống trên trái đất này, khi không có nhân quyền, không có dân chủ thì sống cũng như chết, không khác gì loài vật". Vì vây, đây không hẳn chỉ là một điều vui, mà nó cũng là một nỗi tủi nhục chung của dân tộc VN.

Nhìn vào thực tế, một đất nước nhỏ bé như Nauy, chỉ có khoảng trên sáu triệu dân, họ không hề vỗ ngực tự xưng "Đỉnh cao trí tuệ" như CSVN, nhưng đất nước họ đã sản xuất ra những thành phần lãnh đạo anh minh, nhân từ, biết tôn trọng và thăng hoa cái quyền làm người. Cái qúy nhất của nhân loại là nhân quyền và hoà bình, tất cả dân Nauy đều có. Chẳng những có, họ còn mơ ước được san sẻ những hạnh phúc ấy với chúng ta qua hình thức một Giải Nhân Quyền. Họ tặng Giải Nhân Quyền cho chúng ta, như một sự nguyện cầu cho dân Việt Nam, sẽ sớm có ngày được sống an vui như họ...

Trong khi đó, Việt Nam là một nước lớn hơn họ rất nhiều, có cả một truyền thống bất khuất và tự hào của lich sử, nhưng ngày nay, chỉ vì một lũ đầu trâu, mặt ngựa, xuẩn độn , lúc nào cũng hãnh diện là "đỉnh cao trí tuệ" mà hành xử lại không khác gì một đám du côn thiếu văn hoá, để dân tộc VN phải khốn khổ, trầm luân, khiến dân tộc Nauy phải bùi ngùi giao cảm, trao tặng Giải Nhân Quyền . Như vậy có phải là một điều buồn tủi hay không ???...

Cũng trong đoạn phỏng vấn, HT Quảng độ đã đặt ra một câu hỏi, "Không biết bọn lãnh đạo CSVN nghĩ sao về Giải Nhân Quyền này ???. Nếu còn một chút lương tri, chắc chắn CSVNï phải cảm thấy nhục nhã, để tự soi gương nhìn lại, giác ngộ mà trả lại nhân quyền và quyền tự quyết cho toàn dân...". Tuy ai ai cũng nghĩ CSVN phải cảm thấy nhục nhã, nhưng thực sự CSVN làm gì còn lương tri, để cảm nhận được cái đau của dân, cái nhục của nước, để nhìn lại mà giác ngộ.

Xoay quanh câu chuyên Giải Nhân Quyền, nhiều người đã chúc mừng HT Quảng Độ với những lời lẽ rất cao đẹp. Nhưng qua những lời tâm sự của Thầy, chúng ta cũng đã hiểu, với một vị chân tu như Thầy, vốn dĩ cuộc đời chỉ là bóng hư không, cái cần thiết và ưu tư nhất của Thầy là sự tự do, dân chủ , hạnh phúc của toàn dân. Dẫu là một nhà tu, nhưng con người của Thầy không thể tách rờì khỏi dân tộc, vì vậy Thầy đã tuyên bố, sẽ không đi Nauy nhân Giải Nhân Quyền, nếu không có những cam kết khả tín, để bảo đảm, Thầy phải được trở về tiếp tục dấn thân cùng dân tộc.

Qua hình ảnh mộït vị chân tu như HT Quảng Độ, người ta cũng tìm thấy ở Thầy những nét đặc thù của một kẻ sĩ. Cái nét đặc thù ấy là tùy lúc mà sống, tùy việc mà làm, uyển chuyển xuôi theo sự hưng vong và thăng trầm của lịch sử, vượt ra ngoài cái tầm thường của nhân thế và tự đặt mình trong vũ trụ, nhân quần. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể nhìn thấy ở Thầy nhân sinh quan của một nhà tu chân chính, "tôn giáo vốn dĩ phi chính trị, nhưng chắc chắn không thể phi tổ quốc , phi dân tộc., phi đấu tranh cho chân lý và lẽ phải".

Luật tôn giáo, lẽ thường phi chính trị
Khi non sông, nghiêng ngửa dưới bạo quyền
Tình dân tộc, nghĩa đồng bào cuộn sóng
Mõ, chuông, cùng đứng dậy, nối niềm tin


Xuyên qua những tâm sự của HT Quảng độ, có lẽ không còn ai có thể phủ nhận, hoàn cảnh đất nước chúng ta, dân tộc chúng ta đang chìm sâu trong màn đêm sâu thẳm dưới bạo quyền CS. Tất cả đang chờ những bàn tay và những khối óc thực sự yêu quê hương, yêu nòi giống như Thầy, ngồi lại gần nhau, xiết tay nhau, tạo thành một tấm lòng chung. Lịch sử đã chứng minh cho chúng ta thấy những anh hùng như Quang Trung, Lê lợi, Lý thường Kiệt, gần hơn nữa chúng ta có Phan đình Phùng, Hoàng hoa Thám, Nguyễn tri Phương, Nguyễn thái Học ,v,v...chắc chắn, đêm đen sẽ tan biến , và bình minh sẽ trở lại, nếu chúng ta có thể gạt bỏ tất cả những vị kỷ thấp hèn của phe nhóm, đảng phái, để cùng ý thức dấn thân cho đại cuộc.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

(Biệt tặng những thành phần tay sai CS,
đang thực hiện âm mưu phá hoại đấu tranh)


Từ xó tối, âm vang hoài rên rỉ
Nghe gầm gừ như chó bị hàn phong
Rên từng cơn, khi tắc, nghẹn, ngập ngừng
Như quặn thắt, nấc lên từng hơi thở

Thôi đi nhé, đừng tung trò rớm rở
Thế gian này, còn ai dại lầm đâu
Son phấn xưa, hương sắc đã nhạt mầu
Èo uột qúa, ráng hoài niềm bi thảm

Đừng rên nữa, cuộc đời thêm ngao ngán
Tạo nhiễu nhương, cho cuộc thế bầy hầy
Tấm thân hề, tủi nhục với cỏ cây
Hồn xám ngắt, lênh đênh chìm ngõ tối

Đừng vướng vất, những con đường lầy lội
Bả hư danh, phường trốn chúa, lộn chồng
Bám theo hoài, vạn nẻo vẫn là không
Tâm thổn thức, đứng bên bờ hiu quạnh

Giác ngộ nhé, khấn xin cùng thần thánh
Để kiếp sau được đứng thẳng làm người
Thoát phận hèn, nửa khỉ, nửa đười ươi
Lúc nhập thế, tâm hồn thôi bệnh hoạn.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

(Viết về những tên ăn cơm Quốc Gia, thờ ma CS bị lộ tẩy)

Bất trí, bất tri, lại hồ đồ
Bất nhân, bất nghĩa, miệng lí lô
Mượn màu Tỵ Nạn che lòng "cáo"
Đội lốt Lưu Vong giấu mặt "Hồ"
Tưởng rằng uyên bác từ chỗ ấy
Ai ngờ ngu xuẩn tận nõi mô
Ðổi trắng, thay ðen, lòng vẩn bựa
Dân tình, thức tỉnh, dứt đường tơ .

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Saigon Times-Úc Châu)

Trong suốt dòng lịch sử hơn nửa thế kỷ dưới chế độ CSVN, có lẽ không có ai có thể chối bỏ được cái hệ quả đã của nó đã đưa cả một dân tộc thông minh, hiền hoà, bất khuất, đã trở thành đói rách, lạc hậu, ô nhục, đớn đau. Một đất nước với những trang sử oai hùng, đã được tô thắm bởi biết bao xương máu của tiền nhân . Thế nhưng hôm nay, đã trở thành một vũng lầy đen tối của nhân loại. Đây chính là sự thật, một sự thật hiển nhiên, bất khả chối từ. Dù đám CSVN có dùng trăm ngàn lý luận bịp bợm cũng không thay đổi được thực tế hiển nhiên đau đớn này.

Cái thực tế, phơi giữa vừng nhật nguyệt
Đừng cuồng ngôn, loạn ngữ bịp dân lành
Đất nước đấy, thấm muôn vàn tủi nhục
Dòng sử buồn, u uất bởi mùi tanh


Là những người dân bình thường, không cần tìm hiểu bất cứ một lý thuyết hay học thuyết chính trị cao siêu nào để biện minh, mà họ chỉ cần thấy những sự thật hiện hữu chung quanh họ trong đời sống hàng ngày, nó cũng đã qúa đủ để xác định hoàn cảnh. Một sự thật phũ phàng của một chế độ tàn bạo, phi nhân. Một chế độ phét lác, lừa bịp ngu xuẩn mà không còn ai còn có thể tin đươc. Như vậy, tất cả những tiếng nói hôm nay, chính là những tiếng nói từ con tim và tâm hồn của nạn nhânï, với những trăn trở ưu tư trước cảnh Quốc phá gia vong bởi một lũ Nghịch đồ, tặc tử xuẩn độn, mà lúc nào cũng nghĩ mình là siêu đẳng với Đỉnh cao trí tuệ. Chúng đã tự coi mình là Ân nhân của dân tộc, để độc quyền bịt miệng, trói não người dân và đưa cả nước xuống hố (CNXH) lạc hậu, bần cùng.


Thành quả của bọn lãnh đạo CS là đã đưa được một dân tộc mang truyền thống bất khuất , mà ngày nay phải cúi đầu chịu nhục dâng hiến giang sơn cho kẻ cựu thù. Một đất nuớc với hơn bốn ngàn năm văn hiến, nhưng hôm nay lại đầy rẫy những tang tóc, băng hoại... Hiện tại, người dân tựa như những con cừu trên đồng hoang cỏ cháy, đảng và nhà nước là những con sói lang khát máu đang thi nhau xâu xé...Như vậy, thử hỏi đất nước sẽ đi về đâu ??? Tuy vậy, đám Việt Gian vẫn trơ trẽn tuyên truyền rằng, với thiện chí và giác ngộ của đảng CSVN, đất nước đang chuyễn mình, thay đổi mỗi ngày một khá hơn rất nhiều. Do đó, tất cả người VN hãy cố gắng khép lại quá khứ, quên đi hận thù, bắt tay hoà nhập với đảng , để cùng canh tân đất nước, canh tân con người, thăng hoa xã hội, hầu có thể bắt kịp được sự văn minh tiến bộ của thế giới hôm nay.

Trước những đau thương, điếm nhục này, thông thường chỉ có tầng lớp trí thức mới có thể lên tiếng thay cho toàn dân, bởi họ là thành phần có khả năng và luôn được sự kính trọng của toàn dân dù bất cứ thời gian và không gian nào. Nhưng rất tiếc, trong hơn nửa thế kỷ qua, mới chỉ có một vài tiếng nói lẻ tẻ cất lên, nhưng cũng đã bị CSVN bịt miệng, trói não bằng những nhà tù, khủng bố và trù dập.

Tuy nhiên, tình hình ngày nay đã đổi khác, trong cái cảnh tức nước vỡ bờ của người dân, những áp lực quốc tế cùng với sự đấu tranh miệt mài của cộng đồng người Việt trên khắp thế giới. Do đó, những tiếng nói lương tri, đang được cất lên khắp nơi, nhất là giới trí thức. Họ đã bất chấp sự khống chế và trù dập của đám cầm quyền CSVN, đứng lên nói thay cho nhười dân những gì người dân không thể.

Theo đoạn phỏng vấn RFA, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy tại Hànội cho biết , là một người cầm bút, bắt buộc phải nói lên sự thật, những sự thật phũ phàng từ những thối nát, bóc lột, khủng bố, dã man của đảng, cho đến những giọt nước mắt oan khiên của người dân. Là một người tri thức, phải biết trân trọng và nâng niu những đau khổ oan khiên ấy, nếu trí thức mà làm ngơ trước sự thật, thì không còn lương tri và cũng không xứng đáng với danh xưng trí thức, Hơn nữa, bà cũng diễn tả sự thật hoàn cảnh khốn cùng của người dân Việt dưới chế độ tàn ác CS, bằng một câu thơ lục bát đầy ý nghĩa như sau:

Nghèo ba họ , khó ba đời
Tả tơi suốt kiếp là người Việt Nam


Như vậy, trong hoàn cảnh tự do tại hải ngoại, không biết những nhà trí thức nghĩ sao ??? Đối với thành phần trí thức chân chính, cái điều khốn khổ nhất của họ là sự bất an trong tâm hồn. Họ không sợ cuộc sống đạm bạc, đơn sơ, mà họ rất sợ những nỗi ưu tư trăn trở khi quê hương , dân tộc, trong hoạn nạn, khổ nhục mà họ phải bó tay, ngậm miệng..Trên thực tế, nếu một kẻ, tâm không rung, não không động, thì dù tríù thức hay bình dân, cũng không thể nhận biết được cái đau của dân và cái nhục của nước để can đảm dấn thân. Ngược lại, họ còn có thể lợi dụng tước vị, bịp bợm, tung hỏa mù trong cái thế đầu voi, đuôi chuột, đón gió trở cờ làm tay sai cho CS, hầu được chia chác quyền lợi và tạo thêm những nỗi oan khiên cho dân tộc, như đã từng xẩy ra.

Xin thức tỉnh trong tình yêu dân tộc
Cùng đấu tranh tìm chiến thắng cuối cùng
Xây Tổ Quốc một ngày mai tươi sáng
Trải tâm hồn, tô điểm khối tình chung

Sau cùng , trí thức là một giới mà truyền thống xã hội Viêt Nam rất tôn trọng, điều tủi nhục lớn nhất cho họ, là không thể thay thế những người dân thấp cổ bé miệng nói lên một cách trung thực tất cả những uất ức, khổ nhục mà người dân đang bi gánh chịu. Như vậy, cũng kính mong những trí thức ẩm ương hay còn đang đứng bên lề chiến cuộc, hãy can đảm lên, quay về cùng ghé vai gánh vác một chút trách nhiệm với quê hương và chia sẻ những đau thương, khốn cùng cuả dân tộc. Nếu được như vậy, chắc chắn , ngày dân mình hết khổ cũng không còn xa, và còn có thể anh hùng, ngạo nghễ, hãnh diện với bốn hơn ngàn năm văn hiến, để chen chân với thế giới bao la tiến bộ hôm nay.

Phạm Thanh Phương (Saigon Times-Úc Châu)

Phạm Thanh Phương - Úc Châu

Trong con đường đi tìm dân chủ cho VN, một số nhà đấu tranh dân chủ thường nhắc đến hai chữ "Minh bạch", họ đòi đảng và nhà nước CSVN phải minh bạch trong mọi lãnh vực, từ kinh tế, xã hội, luật pháp, giáo dục ,v,v.. Từ đó, đảng và nhà nước cũng bắt chước, nhao nhao hô hào minh bạch và hứa sẽ minh bạch.. Trong khi đó, dư luận ngưòi dân hầu như không mấy quan tâm với những khẩu hiệu này. Có lẽ người dân VN biết rất rõ hơn ai hết, đây chỉ là những khẩu hiệu, hô cho vui tai rồi đâu lại hoàn đấy, nó cũng sẽ không vượt ra ngoài câu tục ngữ "Mười voi không được một bát nước xáo". Hơn nữa, ai cũng biết, bản chất của CSVN là lừa bịp, chỉ biết "Tô hồng, bôi đen" một cách máy móc, thì làm sao có thể chữ minh bạch ở đâu bây giờ.

Nhìn xã hội bất minh, từng hơi thở
Chuyện lọc lừa tựa như lá mùa thu
Khắp giang sơn gom lai, một nhà tù
Nơi ngục tối, biết tìm đâu minh bạch


Nói về sự "minh bạch" dưới chế độ CSCN, có lẽ ai cũng thấy được nó được thể hiện rất rõ ràng trong từng góc cạnh, từ lời nói đến việc làm, từ thượng tầng đến hạ tầng của cả một xã hội. Với hệ thống tham nhũng bao che, những sữ kiện ngộ độc thực phẩm, dược phẩm, đã gây ra biết bao nhiêu bệnh hoạn và cướp đi biết bao nhiêu nhân mạng nghèo nàn vô tôi. xẩy ra hàng ngày. Giáo dục băng hoại, những hiện tượng " Học tiền, thi hộ", sách giáo khoa cũng giả, bằng cấp cũng giả. Bọn cán bộ rừng rú dốt nát, chỉ cần sau vài phút "úm ba la" của nhà nước và đảng, đều tự nhiên trở thành những nhà "trí thức đại tài" trong guồng máy lãnh đạo. Trong hệ thống độc quyền, độc đoán, đảng và nhà nườc CSVN đã dùng cái bất minh để cũng cố quyền lực, đàn áp, bóc lột, buôn dân, bán nước. Ngược lại, người dân cũng bất đắc dĩ phải bất minh để sống còn. Nói cho cùng, tất cả những bất minh trong xã hội VN hiện nay, đều là hệ quả từ chính sách đốn mạt của đảng và nhà nước CSVN.

Trở lại những ngày gần đây, để bày tỏ thiện chí trên con đường gia nhâp WTO và trấn an dư luận, CSVN bắt buộc phải diễn một vở tuồng "Trong sạch hóa xã hội" bằng cách đưa ra một vài "con dê tế thần" thuộc loại cao cấp trong guồng máy lãnh đao, như hiện tượng Bộ Giao Thông Vặn Tải và một vài vụ liện hệ.

Trước sự kiện này, có lẽ giới báo chí trong nước đã "ngây thơ" lầm tưởng đảng và nhà nước đang giác ngộ để chấn chỉnh hệ thống cai trị, "minh bạch" nhằm phát triển đất nước, để phù hợp với nền văn minh nhân bản hiện nay. Vì thế, báo chí đã mạnh dạn phanh phui một số sự kiện "tiêu cực" của chế độ một cách hơi "quá trớn" theo quy định của đảng và nhà nước. Mặc dù, tất cả những tin tức của báo chí đưa ra cũng chưa có gì được gọi là minh bạch, nhưng nó cũng đủ để tạo một "sức ép", bắt buộc đảng phải chỉ thị Phan văn Khải cho ra cái nghị định mang số 56, trước khi về vườn . Nghị định này đặc biệt dùng để khống chế quyền tự do ngôn luận và thộng tin bằng những ngôn từ rất mập mờ khó hiểu. Đọc hết 5 chương , 77 điều của nghi định, không ai có thể xác định rõ được, những điều gì cần phải làm, để tránh khỏi mang họa vào thân, mà người đọc chỉ mang cảm giác chẳng khác nào đang lần mò trong rừng sâu của một đêm 30, hay nói văn chương hơn là một "Thiên đường mù" như nhà văn Dương Thu Hương đã từng mô tả.

Nếu đi ngược dòng lịch sử thế giới, người ta có thể thấy được , trong một đất nước văn minh , tiến bộ, điều cần minh bạch nhất là hệ thống luật pháp. Nhưng rất tiếc, hệ thống luật pháp của CSVN chỉ như một búi tơ vò, nó rối rắm chằng chịt, chắp vá tứ tung, đến độ chính nhà nước cũng không biết đâu mà lần. Ba cơ quan Lập Pháp, Hành Pháp và Tư Pháp đều được tập trung trong tay đảng. Vì vậy, nhà nước lúc nào cũng cứ phải lúng túng, để có những hành xử tùy tiện, "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược" như trò hề trên sân khấu.Do đó, nghành luật sư cũng không được quan tâm, thiếu thốn rất nhiều lãnh vực, kể cả số lượng, chất lượng và họ cũng không được thể hiện đúng chức khi hành nghề.

Trong một cuộc phỏng vấn của RFA, con số Luật sư mà Bộ Tư Pháp CSVN đưa ra là hiện thời trên toàn quốc có 3918 Luật sư , bao gồm cả tập sự. Hơn nữa, theo Luật sư Bùi Quang Liêm tại Saigòn cho biết, "Ngoài những Luật Sư tốt nghiệt tại miền Nam trước năm 1975 đang hành nghề, còn lại những Luật sư được Học Viện Tư Pháp đào tạo thì chất lượng quá tệ....". Luât sư Phạm thị Vạn Tăng (Luật Sư Đoàn tỉnh Lâm Đồng) cũng cho biết "Luật sư được Học Viện Tư Pháp đào tạo qua nhiều hệ, hệ chính quy, hệ tại chức, hệ chuyên tu và còn nhiều hệ khác, rất khó hiểu... Hơn nữa, thời gian dùng đề học các nghị quyết, quyết định, nghị định của nhà nước và học thuyết Mác Lê quá nhiều. Do đó, nhiều Luật sư khi ra trường, cũng không nắm được khái niệm cơ bản của luật pháp..". Như vậy, với tình trạng đất nước hiện tại dưới chế độ CSVN, thử hỏi có chỗ nào có thể được gọi là minh bạch. Chính cái hệ thống bát nháo CSVN, là nguyên nhân tạo nên những bất ổn của đất nước, mà nạn nhân chính là đại đa số người dân thấp cổ bé miệng.

Trong bóng tối, vũng lầy, tìm minh bạch
Là nỗi đau , của những kẻ hữu tình
Cốt tội đồ Cộng Sản, vốn bất minh
Căn tính ấy, chẳng bao giờ thay đổi


Tóm lại, dưới chế độ CSVN, đòi hỏi sự minh bạch chỉ là một ảo tưởng, có chăng toàn là những khẩu hiệu , phù phép, để trang trí cho chế độ, đánh lừa thế giới và những người ngây thơ không hiểu tí gì về CS. Hoặc những kẻ cố tình "ngây thơ" một cách thiếu minh bạch, hầu tiếp tay với CS kiếm lợi trên nỗi uất nhục cuả đồng bào. Nếu muốn tất cả mọi lãnh vực, mọi vấn đề được minh bạch, để thăng tiến quê hương, chỉ còn một con đường duy nhất là CSVN phải ra đi, trả lại quyền tự quyết cho dân tôc.


Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Nhân gian hỡi! sao quá nhiều nghịch lý
Phiếm hồng trần, mượn bút trút sầu bi
 Ai lợi danh, ai khôn dại, khen chê
 Ai ngụp lặn, giữa vòm trời nghiệt ngã
 
 Đời trái khoáy đông về trong nắng hạ
 Tuyết âm thầm tơi tả giữa trời oi
 Nỗi oan khiên, dân thống khổ đầy vơi
 Nhìn quanh lại, bao quái thai thời đại
 
 Lòng người đi mang nỗi buồn tê dại
 Sống bập bềnh trăn trở với Quê Hương
 Trời sinh chi đám bất mục, ẩm ương
 Làm hoen ố trên dòng sông tỵ nạn
 
 Những não trạng gói tròn vùng mây xám
 Giống ươn hèn, quên hết cảnh bể dâu
 Nhẩy loi choi cùng với lũ "hoạt đầu"
 Mong múa rối góp vui hồn "Hồ Tặïc"
 
 Đời nhiễu nhương thêm đau lòng xã tắc
 Đám sậy lau nghiêng ngả, gió thuận chiều
 Cố chui luồn, bên cuộc thế rong rêu
 Tìm danh hão, trên nỗi đau đồng chủng.
 
Pham Thanh Phương (Úc Châu

Thư Mục