"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Mấy ngày gần đây, trên các diễn đàn chính trị, nhiều người bàn tán, bình luận rất xôn xao về sự kiện Nguyễn Minh Triết tuyên bố “Bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát” trong buổi nói chuyện với Tổng Cục Chính Trị quân đội CS, và đã được nhà nước CSVN trình chiếu trên băng tần VTV3 tại Hànội vào lúc tối Thứ Hai 27-8-2007 vừa qua. Trước sự kiện này, một số người được mệnh danh là “nhà đấu tranh dân chủ” đã vội vàng ngộ nhận, coi đây là một “chiến thắng” trong tiến trình đấu tranh. Có người còn “hồ hởi phấn khởi” vỗ tay reo mừng cho rằng Nguyễn Minh Triết đã “vô tình” để hở cho mọi người thấy rõ cái “Tử huyệt” của chế độ CS. Bên cạnh những tiếng reo hò ấy, chúng ta cũng nghe thấy những tiếng tung hô nhịp nhàng uyển chuyển của những cán bộ trí vận CS ở trong nước cũng như hải, đang đánh bóng cho mục tiêu “chiến lược” xóa bỏ điều 4 trong hiến pháp CSVN. Theo lý luận của những người này, giờ đây cũng đã đến lúc CSVN không còn có thể ngụy biện che đậy bằng những hình thức hoả mù trong chiêu bài “Vì dân, vì nước”. Vì vậy, vạn bất đắc dĩ phải chấp chấp nhận công bố một sự thật phũ phàng mà từ trước đến nay đảng và nhà nước đã lừa bịp. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kỹ, chúng ta sẽ thấy đây là một đòn rất thâm độc của tập đòan CSVN, không ngòai mục tiêu đáng lạc hướng, nhằm hoá giải khí thế đấu tranh của người của những người yêu tự do trong thế giới nhân bản hôm nay.

Trước lời thú nhận của Nguyễn Minh Triết, một câu hỏi được đặt ra ở đây: Nếu việc xoá bỏ điều 4 hiến pháp của CS thực sự là “tự sát”, thì tại sao Nguyễn Minh Triết lại ngu xuẩn, ngang nhiên tự thú một cách ầm ĩ như vậy? Nhìn vào thực tế, có lẽ ai cũng hiểu, nếu không ăn phải bả CS, hay bị CS giật dây, thì chỉ cần bình tâm, tỉnh trí một chút, tất nhiên sẽ tìm ra câu trả lời một cách thỏa đáng và chính xác cho câu hỏi này một cách rất dễ dàng.

Lời tuyên bố vốn mang nhiều uẩn khúc
Tung hoả mù, ẩn náu vạn gian manh
Đừng thấy đỏ, tưởng rằng mầu trái chín
Để vui mừng quên cảnh giác đấu tranh


Duyệt lại dòng lịch sử cận đại từ năm 1945 đến nay, không ai có thể phủ nhận bản hiến pháp bầy hầy của CSVN đã được tu chính rất nhiều lần tùy theo từng giai đoạn, sao cho phù hợp với hoàn cảnh chính trị, và cái điều 4 hiến pháp thổ tả này cũng chỉ mới được xuất hiện vào năm 1992, cũng không ngoài mục đích khống chế xã hội, tránh những ảnh hưởng không may từ sự sụp đổ hàng loạt của chủ nghĩa CS tại các nước CS Đông Âu. Hơn nữa, ai cũng thấy được tình hình chính trị và xã hội dưới ách cai trị của CSVN, trước và sau khi điều 4 hiến pháp ra đời cũng chẳng có gì được gọi là thay đổi, cũng độc tài đảng trị, cũng khống chế, khủng bố, bóc lột, lọc lừa, có khác chăng chỉ là thủ đoạn lúc trước có phần kém tinh vi hơn bây giờ mà thôi. Như vậy, nếu Nguyễn Minh Triết nói rằng “Bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát” chắc chắn không phải là sự thật do sự chao đảo của lực lượng quân đội như một số người đã nhận định, mà nó chỉ là một chiến thuật trong tiến trình lừa bịp để “hạ cánh an toàn” theo xu hướng “dân chủ hoá toàn cầu” hiện nay, hay nói đúng hơn đây chính là một thế trận "hư binh”, mở đầu cho một âm mưu thâm độc khác, hầu củng cố chế độ và lừa bịp quốc tế một cách tinh vi hơn mà thôi.

Là một người dân Việt Nam, nếu còn một chút minh mẫn, chắc chắn phải hiểu rõ là dưới chế độ CSVN, hiến pháp và luật pháp chỉ là những tờ giấy lộn, hay là những chậu kiểng dùng trang trí cho chế độ, nó không bao giờ mang nhiệm vụ bảo vệ hạnh phúc cho dân tộc và phát tiển đất nước, và nó cũng không ảnh hưởng gì đến đường lối, chính sách đốn mạt của CSVN. Như vậy dù CS có bỏ điều 4 hiến pháp đi nữa, chắc chắn chỉ là một sự lừa bịp trong mục đích để cứu đảng qua cơn khốn khó, chứ không thể nào mang ý nghĩa “tự sát” như lời Nguyễn Minh Triết tuyên bố.

Nếu theo sát tình hình diễn biến đấu tranh từ hơn ba mươi năm qua một cách chân thành, chắc chắn ai cũng biết vở tuồng bỏ điều 4 hiến pháp của CSVN đã được chuẩn bị từ cả chục năm qua, và được giật dây cho công khai hóa cách đây khoảng 5, 6 năm qua một số tay sai, và cũng được một số “chính trị gia sa lông” trong cộng đồng người Việt hải ngoại vồ vập, kêu gào, “van xin” một cách rất thảm thiết. Cho đến hôm nay, có lẽ CSVN thấy rằng đã đến lúc phải chỉ thị cho Nguyễn Minh Triết giả vờ lo lắng, buồn bã thú nhận “tử huyệt”, coi như hiện tượng “bật đèn xanh” cho những “diễn viên” xuất hiện tung hứng khai diễn vở tuồng. Chính vì vậy người ta thấy rằng, sự kiện khua chiêng, gõ trống từ mấy năm nay cũng không ngoài mục đích tạo ra một số khao “khát nhấp nhổm” cùng những đợi chờ thời cơ thuận tiện nối kết, tung hứng theo một “thoả hiệp” nào đó, bằng những nguồn lợi trên xương máu của toàn dân. Điển hình từ mấy năm qua, có một số phe nhóm sẵn sàng “khép lại quá khứ, xoá bỏ hận thù” về cùng CSVN canh tân đất nước, hay những hiện tượng tung hô CS, phỉ báng chính nghĩa của quân, dân cán, chính VNCH trong cuộc chiến trước năm 1975.

Hơn nữa, lời tuyên bố của Triết hôm nay cũng sẽ tạo ra một trận hoả mù, tập trung dư luận, và coi như một sự ngầm xác nhận “chiến thắng” của các “nhà đấu tranh dân chủ” từng đòi hỏi trong nhiều năm qua. Theo dư luận chung, đa số cho rằng đến một lúc nào đó cần thiết, CSVN sẽ tuyên bố hủy bỏ điều 4 như một sự giác ngộ, và tập hợp đám cò mồi ngồi lại với với nhau, tạo thành một thế đa đảng, “hoà hợp dân tộc”, nhưng chắc chắn tất cả sẽ được lèo lái đi vào hệ thống nhất nguyên hay đa nguyên theo định hướng “XHCN”. Và ngay tại hải ngoại này, cũng sẽ có một số cò mồi tung hô rầm rộ, ca ngợi sự giác ngộ thay đổi chính sách hoà đồng của CS và vận động, kêu gọi toàn dân ủng hộ cùng “hoà nhập” canh tân đất nước. Đây mới chính là kế sách thâm độc của CSVN, một mặt vẫn bảo vệ được quyền lực, một mặt hoá giải được cả ngọn lửa đấu tranh của toàn dân một cách nhẹ nhàng và luôn thể lừa bịp quốc tế rằng CSVN đã phải huỷ bỏ điều 4, chấp nhận dân chủ theo đường lối “Đa nguyên, đa đảng” như các nước tự do trên thế giới.

Dĩ nhiên, khi CSVN phải chấp nhận “tự sát” để huỷ bỏ điều 4, những nhà chính trị sa lông ngây thơ sẽ vỗ tay “chúc mừng” CS đang “dẫy chết”, mà quên đi CSVN đã có cả một đội ngũ đối lập cuội, sẵn sàng nhẩy vô quốc hội, tạo thành một hình thức dân chủ. Khi đó, CSVN cũng sẽ dùng ngay những đặc tính ưu việt của “dân chủ” để bảo vệ chế độ CS độc tài mà vẫn không cần phải giữ lại điều 4 trong hiến pháp.

Để làm sáng tỏ hơn âm mưu thâm độc này, những người am tường chính trị cho rằng, đối với bản chất thủ đoạn bất nhân cố hữu, cho dù CSVN có tuyên bố giải tán đảng CS đi chăng nữa, cũng không phải là điều chiến thắng thực sự của toàn đân để phấn khởi mà có thể lơ là trong đấu tranh. Hãy nhìn lại bối cảnh đất nước trong thời điểm 1945-1946, lúc đó Hồ Chí Minh cũng đã “giác ngộ” thành lập “chính phủ liên hiệp” với đầy đủ thành phần quốc gia yêu nước. Nhưng kết quả cuối cùng chỉ là một cái bẫy nhằm tiêu diệt các thế lực chính trị yêu nước và hệ quả tang thương còn di hại cho cả dân tộc cho mãi đến hôm nay. Như vậy, dù CSVN có bỏ điều 4 hiến pháp cũng không có nghĩa là họ tự sát và dân chủ tự do sẽ trở về, một khi chế độ phi nhân CS vẫn còn tồn tại.

Nòi Cộng Sản muôn đời là thủ đoạn
Loài thú hoang, chuyên gieo rắc kinh hoàng
Hôm nay trắng, ngày mai thành sắc đỏ
Mảnh nhung hồng bọc móng vuốt nghiệt oan


Tóm lại, với những kinh nghiệm xương máu đã trải qua, tất cả những gì CSVN và đám tay sai đưa ra, cũng chỉ là những thủ đọan trong tiến trình lừa bịp. Tuy nhiên, trong cái tiến trình lừa bịp đó, nếu chúng ta bình tĩnh, cảnh giác khai dụng, tất nhiên nó sẽ trở thành những lợi điểm trong tiến trình đấu tranh, tiêu diệt CS, tìm lại tự do dân chủ và nhân quyền thực sự cho quê hương. Một điều cần ghi nhớ, trong bất cứ tình huống nào trong cuộc chiến cam go này là: “Đừng tin những gì CS nói, hãy nhìn kỹ những gì CS làm” như di ngôn của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu để lại.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trong những ngày qua, sự kiện sản phẩm thiếu chất lượng và chứa đầy độc tố nguy hiểm của Trung Cộng bị phát giác và trả về một cách ồ ạt, đã tạo nên một làn sóng chấn động, hoang mang trên toàn thế giới, và cũng một đề tài nóng bỏng, được bàn cãi khắp nơi trong xã hội. Sự kiện này đã làm cho ngành sản xuất của Trung Cộng lâm vào tình trạng khủng khủng hoảng và chịu một ảnh hưởng rất lớn trong lãnh vực xuất cảng nói riêng và nền kinh tế của họ nói chung. Cũng trong sự kiện này, báo giới Việt Nam nương theo, loan tin một số mặt hàng bị nhiễm độc, hầu mong khuyến cáo người dân có thể cảnh giác, tránh được những tác hại trong đời sống, nhất là trong hoàn cảnh đói rách, nghèo nàn về mọi mặt hiện nay của Việt Nam. Tuy nhiên, những nguồn tin ấy, đã không được nhà nước CSVN khuyến khích, mà ngược lại còn bị dập tắt một cách thô bỉ trong oan ức.

Ôi! cám cảnh, những mảnh đời nô lệ
Nhiễm độc trùng, mang bản chất vong nô
Căn tính kia, loài hoang dại “Cáo Hồ”
Đem dân tộc vùi sâu nơi tủi nhục


Theo nhiều nguồn tin cho biết, khi được tin một vài tờ báo tại Việt Nam loan báo sự thật này, nhà nước Trung Cộng đã gấp rút triệu đại sứ CSVN và ra lệnh phải ngưng ngay việc phổ biến hiện tượng này trên toàn cõi Việt Nam. Sau đó, người ta thấy được những tin tức ấy đã biến mất một cách nhánh chóng trên toàn bộ báo chí, truyền thanh và truyền hình, và được thay thế bằng những bản tin trấn an, đính chính một cách bịp bợm trái khoáy trong nhục nhã.

Trên thực tế có lẽ ai cũng biết, kể từ khi CSVN nắm quyền lãnh đạo đất nước thì giới truyền thông đã mất đi cái quyền tựï do, độc lập, để trở thành công cụ cuả đảng, tất cả phải làm theo chỉ trị trong một khuôn mẫu nhất định, từ tin tức, bình luận lẫn tư duy. Tuy nhiên, trước sự kiện Trung Cộng ra chỉ thị trực tiếp để khống chế báo chí Việt Nam một cách trắng trợn như vậy, là một điều chưa từng xẩy ra trong suốt dòng lịch sử loài người, khiến nhiều người tỏ ra ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, khó có thể tin được có thể xẩy ra trong thế giới văn minh hôm nay. Và đây cũng là một điều nhục quốc thể không thể chấp nhận, nhất là đối với những người cầm bút, một vai trò cần thiết, một lực lượng đóng góp trực tiếp trong lãnh vực phát triển dân trí và ổn định xã hội.

Một câu hỏi được đặt ra ở đây là tại sao lại có hiện tượng nhục quốc thể một cách nhục nhã như thế này lại xẩy ra. Như vậy những khẩu hiện CSVN từng rêu rao, hãnh diện với hai chữ “độc lập” bây giờ còn có giá trị gì trong lòng dân tộc, hay chỉ là một sự thật phũ phàng, dùng che đậy một bản chất vong nô, hèn nhược của tập đoàn CSVN.

Đi sâu vào sự kiện, nhiều người nhận định: Trong cái thế quá lúng túng trước sự lung lay kinh tế, Trung Cộng đã vội vàng tỏ thái độ quan thầy một cách quá lộ liễu, không kịp nghĩ đến sự khôn khéo và tế nhị, để bảo vệ chút liêm sỉ cho đàn em dù chỉ là một hình thức giả tạo.

Cũng trong sự kiện này, nhiều người cho rằng, số hàng nhiễm độc khổng lồ của Trung Cộng bị trả về, chắn chắn không thể đem bỏ vào hố rác, hoặc huỷ diệt cẩn thận như các nước dân chủ tự do trên thế giới, mà họ cần phải tiêu thụ số hàng dù chỉ thâu lại cho đủ vốn. Do đó, thị trường cuối cùng có thể tiêu thụ là các nước chư hầu mà Việt Nam là một trong những thị trường lớn nhất của họ. Chính vì thế Trung Cộng phải buộc CSVN ngăn chặn sự thật bằng mọi giá, sau đó tung những sản phẩm thu hồi từ các nước tư bản vào thị trường Việt Nam với một giá “hữu nghị”. Còn lại hậu quả ra sao, toàn dân Việt Nam ráng gánh chịu lấy với nhau. Đây cũng là một sự thật đau khổ, nhục nhã trong suốt dòng lịch sử chỉ vì Việt Nam ngày nay được lãnh đạo bởi những “Đỉnh cao trí tuệ” của loài người.

Cũng trong sự kiện này, một số người cho rằng CSVN dù sao cũng là người Việt Nam, hơn nữa còn rất nhiều con mắt quốc tế dòm ngó, như thế chắc chắn số hàng mang đầy độc tố này sẽ không thể du nhập vào để đầu độc dân tộc. Tuy nhiên, những người này đã quên đặc tính của CSVN là một loại vô tình, vô nghĩa, vô thủy, vô chung, gian manh tàn độc. Hơn nữa, với bản chất vong nô, thì dù những sản phẩm độc hại này không được chính thức nhập cảng công khai trên văn bản, nhưng chắc chắn sẽ lan tràn và du nhập qua những khu chợ trời dọc theo biên giới, nhà nước sẽ nhắm mắt vờ như không thấy và tạo mọi điều kiện một cách khéo léo, để một mặt giải quyết những khó khăn của quan thầy, một mặt có cơ hội chấm mút làm giầu, còn lại đối với người dân thì “Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”. Và đây cũng là bản chất đích thực của con người CS.

Hỡi “trí thức”, lương tri còn không nhỉ
Tỉnh dậy đi, dù liêm sỉ rã rời
Nghiên bút buồn, bao giọt lệ tả tơi
Tiếng nức nở, ôi niềm đau quốc thể


Tóm lại, theo sự kiện trên có lẽ không ai có thể lầm cái bản chất vong nô tàn độc của bè lũ CSVN, hơn nữa nó không chỉ là một nỗi đau khổ của dân tộc, mà còn là một sự điếm nhục cho giới báo chí nói riêng và toàn thể những người được mệnh danh với hai chữ “trí thức” nói chung. Như vậy, sự chấp nhận sống chung hoà bình với CS để cảm hoá bọn chúng, cùng xây dựng đất nước như quan điểm cuả ông Hà Sĩ Phu trong cuộc phỏng vấn của BBC vừa qua là hành động tự sát, bất khả thi. Có chăng đây chỉ là một trong những trái khói mù tung hứng trong nghị quyết 36, trong mục đích dập tắt ngọn lửa đấu tranh của toàn dân, củng cố cho chế độ CS thêm vững chắc, tiếp tục buôn dân, bán nuớc, tàn hại giang sơn.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương

Trong những ngày gần đây, dư luận khá xôn xao khi được tin Uỷ Ban Đối Ngoại Hạ Viện Hoa Kỳ đã chấp nhận thông qua bản dự luật nhân quyền cho Việt Nam. Bản dự luật này mang số HR 3096 và được đặt tên là “Dự Luật Nhân Quyền năm 2007 cho Việt Nam”. Theo tinh thần nội dung dự luật, là bảo vệ quyền tự do phát biểu bày tỏ ý kiến, quan điểm của những người được định nghĩa là bất dồng chính kiến dưới chế độ phi nhân CSVN trong hiện tại như trường hợp Lm nguyễn Văn Lý, Bs Nguyễn Đan Quế, Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Ms Nguyễn Hồng Quang ,v,v....

Một dự luật được xét qua, duyệt lại
Cứ thập thò như kẻ nhắp mồi câu
Ai biết rằng kết quả sẽ về đâu?
Nhưng lắm kẻ tung hô là cứu cánh.


Trên thực tế dự luật này đã có từ lâu, và do dân biểu Chris Smith đề xướng và đã bị chặn lại tại thuọng viện bởi TNS John Kerry trước đây. Lần này dự luật lại được đưa ra với một thái độ có vẻ quyết liệt hơn và đa số dư luận cũng hy vọng có thể thông qua một cách nhẹ nhàng hơn nhân dịp sắp đến kỳ tranh cử tại Mỹ. Tuy vậy, người ta vẫn e ngại một điều, CSVN vốn dĩ là loài tráo trở thủ đoạn, chúng có thể sẽ nhân nhượng trá hình theo kiểu “nín thở qua sông” một vài điều kiện nào đó, và rồi đâu vẫn hoàn đấy, cũng giống như trong quá khứ CSVN đã vi phạm không biết bao nhiêu hiệp ước, hiệp định mà chúng đã từng ký kết. Hơn nữa, đa số cũng cho rằng dù dự luật này có được thông qua đi chăng nữa thì hiệu quả của nó rất giới hạn như một bản tuyên ngôn, tuyên cáo, bày tỏ quan điểm, lập trường và lên án, nếu chính người dân Việt Nam chúng ta không nỗ lực trong đấu tranh.

Một điều quan trọng mà có lẽ ai cũng thấy trong suốt hơn ba thập niên qua là, một mặt Mỹ vẫn lên án CSVN về vấn đề vi phạm nhân quyền một cách gay gắt, nhưng vẫn viện trợ bang giao kinh tế một cách chặt chẽ, thậm chí còn có vẻ bao che cho CSVN trên nhiều mặt như sự kiên lấy tên CSVN ra khỏi danh sách CPC và thông qua hiệp ước thương mại PNTR trước đây.

Theo dân biểu Mỹ Dana Rohrabacher khuyến cáo chính phủ Mỹ “Đơn giản là chúng ta đang giao tiếp với một chính quyền xấu xa. Chúng ta đang giao tiếp với một chế độ ăn cướp. Có người bảo rằng cứ giao tiếp kinh tế với họ thì rồi đây ta có thể thuần hóa được con thú hoang dại, nhưng theo tôi điều đó đã chẳng xảy ra tại Việt Nam...”. Lời phát biểu của Dân Biểu Dana Rohrabacher là một nhận xét rất thực tế bất khả chối từ, nhưng không hiểu sao vẫn còn một số người tỏ ra rất tin tưởng vào Mỹ có thể sẽ thay thế dân Việt thực hiện cho bằng được tự do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương Việt Nam qua phương pháp cảm hóa. Họ cho rằng nếu giúp CSVN vực dậy được nền kinh tế, tất nhiên sẽ cảm hóa được đám thú hoang này trong chiến thuật “Đem tình thương xóa bỏ hận thù” như Nguyễn Công Bằng (Đảng Vì Dân) đã từng tuyên bố.

Khi dự luật HR 3096 vừa được tái đệ trình, thì một bài bình luận trên trang Web Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV), CSVN đã mệnh danh ông Smith là "đại diện cho một số thế lực thiếu thiện chí với Việt Nam...” bài bình luận viết "Những nhân vật mà dự luật này đang ra sức bảo vệ chính là những phần tử đã vi phạm pháp luật, do có những hành vi lôi kéo, kích động người khác chống đối Nhà nước Việt Nam...” Tác giả bài báo kêu gọi "bác bỏ và ngăn chặn việc đưa dự luật này ra xem xét tại Quốc hội Mỹ là yêu cầu cần thiết và chính đáng.". Với những lời bình luận và kêu gọi trên cũng đã chứng tỏ sự ngoan cố một cách ngu xuẩn cưỡng từ đoạt lý của CSVN vẫn là bất biến. Do đó, không thể có thế lực nào có thể thay thế dân Việt đòi lại tự do, dân chủ và nhân quyền thực sự cho quê hương, mà chỉ có thể nhờ họ giúp đỡ và yểm trợ một phần nào mà thôi. Trên thực tế có lẽ ai cũng biết, Tự Do và Nhân Quyền của người Việt Nam, không thể trông chờ vào bất cứ một thế lực nào ban phát, mà phải do chính bàn tay khối óc, con tim của từng người Việt Nam đấu tranh để lấy về....

Đi ngược dòng lịch sử nước Mỹ, sự đầy đủ Tự do, Dân chủ và Nhân quyền ngày nay của dân tộc họ không phải tự nhiên mà có hay một thế lực nào ban phát cho họ, mà họ đã phải đánh đổi bằng tâm huyết, máu và nước mắt qua nhiều giai đoạn như cuộc đấu tranh chống bóc lột năm 1767-1768 dưới triều đại thực dân Anh với Hòang Đế George III, hay những cuộc đấu tranh đòi hỏi nhân quyền cho nô lệ tại Mỹ vào những năm 1840 -1845, và gần hơn nữa là cuộc đấu tranh của Mục sư Martin Luther King vào thập niên 60, đòi hỏi sự bình đẳng cho người da đen.

Nền dân chủ tự do không xin xỏ
Hay phép mầu hay thế lực ngoại nhân
Mà chính ta, tận diệt đám vô thần
Và thức ngộ cả lương tâm nhân loại


Tóm lại, tất cả những công ước quốc tế hay những tuyên ngôn nhân quyền, đối với chế độ phi nhân tàn bạo CSVN không mang một giá trị quyết định bất cứ điều gì, mà chỉ là những điều căn bản hỗ trợ, để người dân Việt ý thức nỗ lực đấu tranh, cương quyết đòi lại cái quyền làm người thực sự của chính mình đã bị những con thú đội lốt người CS cướp đi. Tất cả những định nghĩa về những quyền căn bản của con người sẽ mãi mãi chỉ là những giấc mơ, nếu con người không nỗ lực thực hiện dù ở bất cứ nơi đâu. Do đó, trong cuộc chiến hôm nay, chúng ta không thể tin tưởng sẽ khoán trắng cho bất cứ một thế lực ngoại quốc nào, mà chỉ có tìm một sự yểm trợ nào đó tương đối nơi họ, dùng làm hậu thuẫn. Còn lại, tất cả hoàn toàn phải do ý thức của người dân Việt Nam chủ động.


Bất mục....

Nhìn thế sự, dòng đời thêm ngao ngán
Trắng đổi đen, thủ đoạn, lũ tội đồ
Đám hoạt đầu, bịt mắt, miệng tung hô
Bọn ăn có, ti toe vài khẩu hiệu

Cung đàn ấy, phím tơ chùng, lạc điệu
Nay giao lưu, mai nối kết, hẹn hò
Thế gian buồn, lắm kẻ khoái mặt mo
Uốn lưng, lưỡi, khẩn xin, vài chỗ dựa

Vài khoa bảng, chính trị gia vẩn bựa
Quyết ra tài “lương đống” nhặt cơm chim
Thiên trường ca, bịp bợm, góp niềm tin
Đem rao bán, hiến thân cùng ma đạo

Chữ Tổ Quốc, hết rồi, nơi tâm não
Trí ươn, hèn, ôm giấc mộng Nam Kha
Giữa khung trời lởn vởn bóng qủy ma
Nhai bánh vẽ, trên niềm đau, nỗi nhục

Đời trái khoáy, sinh lắm phường bất mục
Bước lang thang, trong tâm trí vật vờ
Giữa ban ngày, lại vẫn cố nằm mơ
Hồn vất vưởng, cuốn theo dòng nghịch hướng

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương

Trong thời gian vừa qua, theo dõi hàng ngàn dân oan từ Tiền Giang kéo về Sàigòn biểu tình một cách rầm rộ, trong mục đích đòi lại nhà, đất của họ đã bị CSVN cướp đi một cách trắng trợn từ nhiều năm qua. Sự kiện này cũng đã gây ra rất nhiều trăn trở, nô nức cho cộng đồng người Việt tại hải ngoại, và đại đa số cũng nuôi hy vọng, đây sẽ là những tiền lệ cho những công cuộc đấu tranh khác trong tương lai, nó sẽ như một vết dầu loang sẽ trải dài trên khắp nẻo đường đất nước, để kết hợp thành mộc cuộc đại cách mạng, tiêu huỷ chế độ phi nhân CSVN, tái tạo một xã hội an vui trong thanh bình tự do, dân chủ.

Nhìn thế cuộc, sáng lên mầu hy vọng
Sóng triều dâng trong khí thế bập bùng
Nỗi oan khiên, u uẩn khắp không trung
Nay bạch hoá trước lương tâm nhân loại


Tuy nhiên, có một điều mà đa số trong cũng như ngoài nước kỳ vọng có thể tạo được một khí thế cao hơn và kết quả sẽ khả quan hơn trong đấu tranh. Đó là sự xuất hiện của những nhà “Đấu tranh dân chủ” có tiếng tăm sẽ đến cùng đứng chung chiến tuyến với đoàn biểu tình, hầu có thể tạo được một khí thế mạnh mẽ hơn, sẽ có nhiều người tam dự hơn và cũng sẽ tạo được một áp lực lớn hơn vói tập đoàn CSVN, và đánh động được lương tâm quốc tế.
Mòn mỏi gần cả tháng trời dầm sương dãi nắng, sự mong mỏi ấy đã trở thành vô vọng, để niềm đau của họ lại thêm phần cô đơn khắc khoải. Tuy vậy cũng may cũng có được khối Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do thầy Thích Quảng Độ hướng dẫn đã nhập cuộc, thăm hỏi và giúp đỡ họ. Sự xuất hiện của phái đoàn thầy Quảng Độ không những chỉ làm cho đoàn biểu tình thêm phấn khởi, xoa dịu được phần nào những mệt nhọc đớn đau, mà còn tạo thêm được niềm tin trong đấu tranh cho toàn dân tộc, kể cả khối cộng đồng người Việt tại hải ngoại.
Trên thực tế, một điều không một ai có thể phủ nhận, nếu cuộc biểu tình vừa qua của dân oan mà được những nhà “đấu tranh dân chủ” như Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn, Nguyễn Thanh Giang..v,v....đến yểm trợ và khuyến khích họ, thì có lẽ con số biểu tình không phải là chỉ hai, ba ngàn người mà có thế tăng lên gấp bội, và kết quả cũng sẽ đạt được một cách khả quan, không đến nỗi tan hàng trong vô vọng. Hơn nữa, cuộc biểu tình sẽ có một tiếng vang rất lớn, làm làm nức lòng tất cả những người đang đấu tranh và cũng sẽ là một chấn động mạnh, dùng thức ngộ lương tâm của nhân loại. Nhưng rất tiếc, sự việc đã không xảy ra như kỳ vọng của mọi người, và người ta cho rằng đây là một dịp may hiếm có đã bị lãng quên một cách tức tưởi.
Một câu hỏi chung được đặt ra ở đây là, không biết sự biểu tình rầm rộ đó và những tiếng kêu uất nghẹn đầy oan khiên ấy có đến được tai những “nhà đấu tranh dân chủ” hay không, mà tại sao lại xẩy ra một sự im lặng đến lạnh lùng khó hiểu như vậy. Sự im lặng ấy không những chỉ bỏ lỡ một cơ hội khơi động cho ngọn lửa đấu tranh được bùng lên mà rất có thể gây ra nhiều ngộ nhận trong quần chúng và sẽ đưa đến một sự mất niềm tin trong mục đích cao cả mà các “nhà đấu tranh dân chủ” đang đeo đuổi. Sự im lặng đã khiến nhiều người hoài nghi đặt câu hỏi, “không biết những nhà dấu tranh dân chủ khả kính đó có thật lòng hay không”, mà sự việc ngay trước mắt đang cần tiếng nói của họ, nhưng họ lại không lên tiếng. Như vậy, mục đích đấu tranh của họ chẳng lẽ chỉ là những cuộc hội luận ồn ào trên Paltalk, hoặc một vài bài phỏng vấn của RFA, để báo cáo, hôm nay tôi bị công an chất vấn, mai công lại an xét nhà, bị chặn đường hay sao?
Cũng có nhiều người cho rằng, có lẽ công an CS không cho họ đến, nên họ đành phải bó tay. Tuy vậy, rất nhiều người lại cho rằng, công an CS không thể ngăn cản được họ, vì họ là những nhà “đấu tranh dân chủ” có thừa khôn ngoan và dũng cảm để đến với dân oan, nếu họ muốn. Ngay chính thầy Quảng Độ cũng bị công an bao vây hàng ngày mà thầy vẫn dẫn phái đoàn đến được thì chắc chắn lý do bị công an ngăn chặn đến nỗi không thế đến được là một điều hơi khó nghĩ.
Không cần nói nhiều, có lẽ tất chúng ta đều biết, bất cứ cuộc xuống đường biểu tình ở bất cứ nơi đâu, những nhân vật trí thức hoặc có tiếng tăm cũng là một yếu tố rất quan trọng trong việc nâng cao khí thế và tạo nên những kết quả tốt đẹp hơn cho mục đích, nếu không muốn nói vai trò của họ chính là linh hồn của các cuộc đấu tranh. Bởi vậy, trên dòng lịch sử, khi nói đến bất cứ giai đoạn nào, người ta cũng đều dựa vào nền tảng tầng lớp sĩ phu để đánh gía. Thái độ của tầng lấp sĩ phu sẽ là vấn đề then chốt dùng xoay chuyển cục diện xã hội trong một giai đoạn nào đó trên dòng lịch sử.
Sau nhiều thập niên đấu tranh, ngày nay đã có nhiều người thuộc tầng lớp trí thức xuất hiện và nhập cuộc cùng dân tộc. Đây chính là tầng lớp sĩ phu của thời đại, một vai trò quan trong của lịch sử. Do đó, sự dấn thân và yểm trợ của các nhà “đấu tranh dân chủ” trong các cuộc biểu tình rất cần thiết và quan trọng vô cùng.

Phận trí thức, lòng sĩ phu thời đại
Đau cùng dân, uất nhục với non sông
Nhìn quê hương, ôi! oan nghiệt chất chồng
Xin tận hiến, sát vai cùng dân tộc.


Sau cùng, trước tình hình đấu tranh đang khởi sắc, kính mong các nhà trí thức chân chính cùng những nhà “đấu tranh dân chủ” nên cố gắng dấn thân cùng dân tộc trong các cuộc đấu tranh như hành xử cuả Hoà Thượng Thích Quảng Độ vừa qua. Nếu được như vậy, chắc chắn công cuộc đấu tranh chung sẽ có được một kết quả khả quan và ước vọng của toàn dân sẽ được đạt đến trong môt ngày không xa.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương

Theo dõi tình hình sinh hoạt trong nước gần đây, đại đa số tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy được hiện tượng mê tín dị đoan đã và đang bộc phát một cách mạnh mẽ trong xã hội, kể cả lớp người xưa nay được coi là vô tâm, vô thần, đó là cán bộ đảng viên các cấp từ trung ương đến địa phương CSVN. Nếu có ai đó rảnh rỗi, đi làm một cuộc khảo sát từ Nam chí Bắc, chắc chắn sẽ thấy được các dịnh vụ bói toán, gọi hồn, bắt phách, được hoạt động một cách công khai như một nhu cầu cần thiết của xã hội. Trước hiện tượng này, đa số tự đăït một câu hỏi, tại sao một đất nước được lãnh đạo bởi những con người "đỉnh cao trí tuệ vô thần", xưa nay chuyên tiêu diệt tôn giáo, mà lại xẩy ra hiện tượng kỳ quái này? Phải chăng đất nước chúng ta đang bị rơi vào trạng thái vong thân. Vậy vong thân là gì?

Khi xã hội mất đi lòng tự chủ
Bọc quanh đời, lấp lửng ánh phù vân
Trong cùng cực, tâm hồn thêm túng quẫn
Niềm tin buồn, rơi lạc cõi vong thân


Theo định nghĩa của các triết gia trên thế giới, vong thân là một trạng thái tâm lý khi con người đã đánh mất hết niềm tin nơi chính mình và những gì chung quanh trong xã hội, họ không còn bám víu vào đâu được nên đành phải tìm đến những gì huyền hoặc để mong tìm được một sự bình an giả tạo nào đó trong tâm hồn. Nhìn vào xã hội Việt Nam trong hiện tại, cuộc sống quá bấp bênh từ vật chất lẫn tinh thần, xã hội thì bát nháo, cá lớn nốt cá bé, tất cả phải vận dụng thủ đoạn lọc lừa như hơi thở thoi thóp để sinh tồn. Tất cả có đấy rồi mất đấy một cách rất tự nhiên, ngoài tầm tay con người, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất. Cuộc sống người dân Việt Nam hiện tại như một cái máy, chẳng khác nào những con Robo. Nhất của nhất động đều phải làm theo lệnh, ngay trong những sinh hoạt bình thường, kể cả tư duy đều phải theo khuôn phép nhất định, đó là cái gọi là "định hướng XHCN siêu việt" cuả CSVN. Vì vậy, dù muốn, dù không họ phải tìm đến với thế giới siêu hình, để mong có thể tìm được chút sinh khí cho cuộc đời, dù vẫn biết chỉ là giả tạo.
Nhìn vào thực thế, người dân không thể tự chủ đã đành, nhưng tầng lớp cán bộ cũng chảng khác gì hơn, mặc dù họ là những thành phần có đầy quyền lực, đàn áp bóc lột người dân đến tận xương tủy, nhưng cũng không thể nắm rõ được tất cả những gì họ đang có sẽ tồn tại được bao lâu. Chính bản thân họ cũng biết rất rõ, ngay cả vận mệnh đất nước cũng bấp bênh, tùy theo các đàn anh chung quanh thì cái quyền lực và cả mạng sống của họ cũng chẳng có gì gọi là bảo đảm. Từ những sự kiện đó, những hoạt động mang tính siêu hình như bói toán, gọi hồn, đồng thiếp, tự nhiên phải phát triển như một cứu cánh của xã hội. Thực ra sự kiện này không phải chỉ có mới đây, mà ngay sau khi cưỡng chiếm miền Nam, bộ mặt bỉ ổi điếm đàng của đảng CSVN đã lộ diện, tham nhũng, cướp của, giết người phát triển rất mạnh. Từ đó, trạng thái vong thân của người dân Việt Nam đã xuất hiện khắp nơi. Nhưng đảng và nhà nước vẫn phải cố gắng che giấu, để tiếp tục tuyên truyền lừa bịp. Tuy nhiên, giờ đây tất cả đã bước sang thời kỳ "quá độ", không thể che giấu được nữa, nên hiện tượng dị đoan mê mới được phát triển công khai như quốc sách.
Nhìn vào thực tế, ngay cái chuyện muốn hưởng được một chút quyền lợi của bốn chữ "Gia đình liệt sĩ", tất nhiên phải làm sao tìm cho được hài cốt của thân nhân để chứng minh. Nói là nói thế, nhưng biết ai là thân nhân mình bây giờ, trên đoạn đường "Sinh Bắc, tử Nam" năm xưa, chỗ nào chẳng có hài cốt "bộ đội nhân dân", nhất là dọc theo con đường mòn mang tên Hồ tặc. Bởi thế, muốn có một niềm tin, chỉ còn cách tìm đến thần thánh ma quỷ chỉ lối đưa đường, dù biết rằng họ đang tự lừa dối ngay chính họ. Tuy vậy, đảng và nhà nước cũng "xí xái", mắt nhắm mắt mở để chấp nhận. Bởi mục đích của đảng và nhà nước không phải là xác định "gia đình liệt sĩ", mà chỉ muốn tập trung dư luận hầu tránh đi sự chống đối bất mãn từ những thành phần cùng khổ này.
Có nhiều người thắc mắc CS vốn dĩ vô thần, luôn chống mê tín dị đoan, nhưng tại sao lại chấp nhận chuyện cúng bái, gọi hồn, tìm kiếm tâm linh?.... Câu trả lời cũng rất đơn giản là chính vì vô thần nên đảng mới dùng cái trò điếm đàng này để triệt thoái niềm tin Tôn Giáo và biến con người thành u mê lạc hậu trong cái dị đoan mê tín để dễ bề cai trị, sai bảo, theo ý muốn. Là một người bình thường trong xã hội văn minh hiện nay, có lẽ ai cũng biết một dân tộc mê tín dị đoan chắc chắn là sẽ một dân tộc u mê lạc hậu và đất nước đó không thể nào có thể phát triển. Và đây cũng là mục đích của tập đoàn CSVN.

Ôi! xã hội, cảnh ngông cuồng ma đạo
Tin vào đâu, tìm định hướng cuộc đời
Nỗi cô quạnh bấp bênh bờ trăn trở
Cõi san hà, nước mắt mãi đầy vơi


Tóm lại, cái thâm độc của CSVN là phải phá hủy cho được nền tảng văn hóa của dân tộc và nhân bản. Vì thế bắt buộc CS phải tiêu diệt tôn giáo, đưa đất nước vào trạng thái vong thân, bằng những u mê của dị đoan, mê tín, băng hoại. Hiện tượng phái đoàn "Thiền sư" Nhất Hạnh về nước lập đàn giải oan trước đây cũng không ngoài mục đích này. Hiện tượng Nhất Hạnh cũng mang ý đồ trộn chung những chiến sĩ yêu nước VNCH với những người "Sinh Bắc, tử Nam", để mong đánh đồng lịch sử, lừa bịp những người ngây thơ mê tín và những người sanh sau đẻ muộn không biết rõ về cả hai bên Quốc Gia và CS. Như vậy, trong cuộc chiến gian nan này, chúng ta cần bạch hóa tất cả âm mưu, thủ đoạn bỉ ổi của CS và làm sáng tỏ chính nghĩa Quốc Gia dân tộc, mới mong tiêu diệt được tập đoàn buôn dân bán nước này và tái tạo một đất nước thanh bình trong nhân bản.

Phạm Thanh Phương

Sau kết quả bầu cử quốc hội CSVN, báo chí trong nước được lệnh rêu rao rằng, con số đại biểu kỳ này có rất nhiều người trẻ, học thức, và lực lượng này sẽ là một đội ngũ tiên phong tạo nên những thay đổi cần thiết như san bằng bất công và trong sạch hoá xã hội, đưa đất nước tiến lên con đường tự do dân chủ thực sự như các nước tiền tiến trong vùng. Tuy nhiên, sau phiên họp đầu tiên quốc hội khóa 12, người ta nhận thấy cái lề lối làm việc cố hữu của XHCN vẫn không có gì thay đổi có thể được gọi là khả quan để có thể hy vọng sẽ giảm thiểu được những bi đát của xã hội hiện tại, như báo chí đã loan tin.

Thủ đoạn mới, tân trang bình rượu cũ
Vẽ thêm mầu, sặc sỡ bịp nhân gianÔi!
chất liệu bên trong còn thum thủm
Biết bao giờ tẩy rửa hết gian nan


Nhìn vào thực chất của quốc hội CSVN, đa số nhận định, cho dù thành phần đại biểu kỳ này có trẻ hơn, học thức hơn chăng nữa, nhưng sẽ vẫn không thoát khỏi cái bản chất nô dịch, gật gù, như những cái xác không hồn, chỉ biết nhắm mắt tuân theo sự phân công của đảng. Trải qua cuộc bầu cử quốc hội và ngay trong trong phiên họp vừa qua, người ta có cảm giác như đang xem một vở tuồng bi hài của chế độ.
Điều đáng chú ý nhất là họ đã tổ chức một phiên họp rất quan trọng để tuyển chọn và bổ nhiệm tướng công an CSVN Trương Hòa Bình vào chức vụ chánh án tòa án tối cao mới là một điều trái khoáy không thể chấp nhận dù ở bất cứ nơi đâu trong cái thế giới văn minh, tiến bộ hôm nay. Có lẽ ai cũng biết, khi nói đến một chánh án của tòa án tối cao, dĩ nhiên người ta sẽ phải hiểu đó là một nhân vật đạo đức, có một kiến thức pháp luật uyên bác và một kinh nghiệm xử án qua nhiều năm, và chắc chắn không phải là một tên đại gian ác, suốt đời chỉ biết dùng dùi cui, súng đạn, áp chế khủng bố dân lành như Trương Hòa Bình của CSVN. Hơn nữa, theo báo chí trong nước trước đây cho biết, Bình đã có rất nhiều thành tích ăn chơi đàng điếm, khủng bố, bóc lột và đã từng là trợ lý đắc lực của "con dê tế thần" Bùi Quốc Huy, hiện đang bị ngồi tù vì những hành vi bất chính quá độ mà nhà nước CSVN không thể che đậy.
Với sự kiện này, đa số cho rằng trong cơ chế CSVN, dù có thấy bất cứ một sự thay đổi gì chăng nữa thì kết quả vẫn là"Mười voi không được một bát nước xáo", có chăng chỉ là một hình thức bịp bợm "nín thở qua sông" trong một giai đoạn cần thiết nào đó, rồi "cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ", chẳng có gì gọi là khả quan hay hy vọng.
Với phiêân họp quốc hội kỳ này, đám nghị gật CSVN đua nhau "hồ hởi phấn khởi" cho rằng sẽ "khắc phục" mọi khó khăn, "nhất trí" tạo dựng một nhà nước pháp quyền thực sự, để có thể đưa đất nước hội nhập, sánh vai cùng thế giới văn minh tiến bộ hôm nay.
Với những tuyên bố hùng hồn ấy, người dân thắc mắc, không biết các ông bà nghị gật của "đảng ta" hiểu thế nào về hai chữ pháp quyền mà lại đưa một tên ác ôn không biết gì về luật pháp như Trương Hoà Bình vào vị thế "cầm cân nẩy mực" tối cao như vậy. Phải chăng đám nghị gật CSVN định nghĩa là hai chữ pháp quyền là dùng quyền lực làm căn bản pháp luật để áp chế người dân. Hay thực chất họ đang thực hiện vai trò những con rối nhẩy múa, trang trí cho chế độ.
Khi nói đến hệ thống tư pháp của CSVN, người dân đã coi như một trò hề từ khi đảng CSVN xuất hiện trên đất nước. Ngay tại một phiên họp quốc hội vào năm 2006, trên đài truyền hình nhà nước CSVN, ông Nguyễn Văn Hiện, chánh án toà án tối cao XHCN đã "báo cáo", tình hình thẩm phán tại VN đang lâm vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng, con số chánh án các nơi quá thiếu thốn, trong khi những oan khuất của xã hội lại quá nhiều. Nhiều nơi đã phải "cất nhắc" từ thư ký hay tài xế hoặc công an, để đào tạo "nhanh chóng" thành những chánh án thực thụ để "giải quyết" công việc cho đạt chỉ tiêu đảng và nhà nước đưa ra. Vì thế, người dân cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy những phiên toà xử các nhà bất đồng chính kiến như Lm Nguyễn Văn Lý, Bs Phạm Hồng Sơn, Ký Giả Nguyễn Vũ Bình, như một bọn phường chèo, gật gù chiếu lệ. Với một hệ thống pháp luật tùy tiện và một hệ thống quan toà chất lượng như vậy, làm sao có thể tránh khỏi một xã hội bát nháo, nhiễu nhương, và biết bao giờ giải tỏa được hết oan khuất của người dân.
Dựa trên kinh nghiệm xương máu từng trải, đại đa số cho rằng, trong chế độ CSVN khi nhìn thấy một bộ phận nào được thay đổi trẻ trung hơn, học thức hơn, cũng không có nghiã là sẽ khá hơn hay tốt đẹp hơn mà ngược lại sẽ có những thủ đoạn tinh vi hơn, gian ác hơn, hầu có thể bảo vệ chế độ một cách vững chắc hơn.

Công lý đó, một mầu xanh hy vọng?
Bọn ma cô nhẩy múa diễn tuồng hề
Xin nhìn kỹ, đi sâu vào thực chất
Giải oan cừu, tẩy rửa hết nhiêu khê


Tóm lại, một chế độ mà vị trí cầm cân nẩy mực công lý lại là những tên ma cô ngu dốt, gian ác, cặn bã của xã hội, thì cho dù CSVN có bịp bợm thay đổi gì chăng nữa, chắc chắn những giọt nước mắt oan khiên của dân tộc vẫn không thể nào ngưng chảy và đất nước chẳng bao giờ có thể thăng hoa, tiến bộ để ngửa mặt nhìn lên, sánh vai cùng thế giới như CS đang rêu rao. Như vậy, muốn thực sự thay đổi vận mệnh đất nước, tái tạo một một xã hội trong lành, hạnh phúc, chỉ còn một cách duy nhất làm sao CSVN phải ra đi. Còn lại tất cả những luận điệu hoà giải, giao lưu, canh tân, đều là những trò lừa bịp, mỵ dân mà thôi.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)