"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

- Phạm Thanh Phương -

Trước sự bóc lột và đối xử bất công của giới chủ nhân tại Việt Nam, làn sóng đình công mỗi ngày một phát triển mạnh và lan rộng trên khắp nẻo đường đất nước. Điều này đã khiến cho đảng và nhà nước CSVN nhận thấy chế độ có phần bị lung lay chao đảo. Vì vậy ngày 30-01-2008 vừa qua, Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng CSVN đã ký hai nghị định số 11 và 12 nhằm triệt tiêu những cuộc đình công, hầu có thể bảo vệ một cách hữu hiệu và vững chắc quyền lợi của đảng và giới chủ nhân, tiếp tục cùng nhau chia chác mồ hôi, xương máu của dân tộc nói chung và tầng lớp công nhân lao động nói riêng. Hai nghị định này quy định một số điều khoản, cụ thể hóa việc đình công và biện pháp chế tài những gì CSVN cho là bất hợp pháp.

Hai nghị quyết, loài vong nô hèn nhược
Ôm ngoại bang, lột xương máu dân lành
Giang sơn gầy, rách nát mảnh hồn trinh
Biến hàng loạt con dân thành nô lệ

Theo quy định trong nghị định, công nhân phải "bồi thường thiệt hại cho giới chủ nhân" một khi cuộc đình công ấy bị coi là "bất hợp pháp". Một câu hỏi đặt ra ở đây là thế nào là một cuộc đình công bất hợp pháp? Có lẽ ai cũng biết, dưới chế độ CSVN thì sự hợp pháp hay bất hợp pháp không dựa trên một tiêu chuẩn nào rõ rệt mà nó tùy thuộc vào nhu cầu quyền lợi của đảng. Vì vậy một sự việc, hôm nay có thể là hợp pháp, nhưng ngày mai có thể sẽ mang một ý nghĩa ngược lại. Từ đó, đại đa số nhận định chủ trương của Nguyễn Tấn Dũng là sẽ không bao giờ tử bỏ con đường CS như một số người mong muốn mà ngược lại có phần phát triển thủ đoạn độc ác hơn, dã man hơn và tinh vi hơn.

Theo một số người am tường CS cho biết, sự kiện Nguyễn Tấn Dũng cho ra hai nghị định này, chẳng qua cũng chỉ nhằm tạo những trận hỏa mù với mục đích tạo ra một làn sóng đấu tranh giả tạo, với tiêu đề "tranh đấu bảo vệ công nhân" do đảng điều khiển, giựt dây. Dùng sự đau khổ của công nhân làm điều kiện thương lượng quyền lợi của đảng, đối với các xí nghiệp nước ngoài đang xử dụng công nhân Việt Nam. Đây là chiến thuật "bắt cá hai tay", lưỡng đầu thọ lợi mà đảng CSVN đã từng xử dụng trong nhiều lãnh vực. Như vậy, công nhân VN và các xí nghiệp ngoại quốc sẽ bị cuốn hút vào cái cảnh, "Bạng Duật Tương Trì", trong đó CSVN đóng vai trò "Ngư Ông Đắc Lợi", để trong bí mật, CSVN vẫn giữ được tình cảm thắm thiết với các nhà đầu tư ngoại quốc trong thỏa hiệp "một bên tha hồ bóc lột công nhân" và "một bên tha hồ ăn hối lộ"; và ngoài công khai, CSVN vẫn khéo léo dùng sự đói khổ cùng những cuộc biểu tình của công nhân làm lá bài mặc cả với giới chủ nhân.

Để lá bài mặc cả này thêm phần hiệu quả, CSVN đã bí mật giật dây cho những tổ chức nằm vùng (tcnv) của chúng tại hải ngoại nhảy vô cuộc, hò hét rùm beng "tranh đấu bảo vệ quyền lợi công nhân Việt Nam". Với lợi thế ở các nước tự do dân chủ có đông đảo người Việt cư ngụ, các tcnv của CS một mặt vận động sự hậu thuẫn các vị dân cử, các cơ quan truyền thông, các tổ chức nghiệp đoàn bản xứ,... mặt khác chúng khai thác tình yêu thương công nhân VN (cùng là đồng bào ruột thịt, cùng chung máu đỏ da vàng, đang bị tư bản bóc lột), trong các cộng đồng người Việt bản xứ, để tổ chức các cuộc biểu tình, quyên góp tiền bạc... hậu thuẫn công nhân Việt Nam. Trong tình thế đó, CSVN sẽ úp mở cho giới tư bản đầu tư tại VN hiểu một cách ngấm ngầm, thế lực của chúng không chỉ ở VN mà còn ở khắp mọi nơi tại hải ngoại. Như vậy, CSVN sẽ có lợi thế hơn trong việc mặc cả, chia chác lợi nhuận với giới tư bản ngoại quốc đầu tư tại VN. Đó là mục đích thứ nhất. Mục đích thứ hai, khi cho thành lập những tổ chức mệnh danh bảo vệ công nhân VN tại hải ngoại, CSVN muốn bảo vệ quyền lợi của CSVN một khi chúng xuất cảng công nhân VN ra hải ngoại. Trong những năm gần đây, CSVN đã cho "xuất khẩu" khoảng 500 ngàn công nhân ra hải ngoại, và trong tương lai, con số này sẽ tăng lên vài triệu.

Theo nguồn tin chính thức của CSVN, chỉ riêng Iraq trong năm 2008, CSVN quyết định sẽ xuẩt cảng sang 100 ngàn công nhân. Trong chiều hướng đó, CSVN hiểu rằng, muốn bòn rút được thật nhiều tiền của từ hàng triệu công nhân xuất cảng, trước hết, những công nhân đó phải có công ăn việc làm ổn định, lương bổng đầy đủ. Nếu giới chủ nhân, tư bản ở các quốc gia bản xứ bóc lột những công nhân đó, khiến đồng lương họ kiếm được không còn bao nhiêu, chắc chắn CSVN sẽ chấm mút được ít. Hiểu vậy, CSVN đã khôn ngoan và xảo quyệt giật dây cho những tcnv nặn lên tại các quốc gia hải ngoại những tổ chức bảo vệ người công nhân Việt Nam. Với lợi thế ở các nước tự do dân chủ có đông đảo người Việt cư ngụ, các tcnv của CS, một mặt vận động sự hậu thuẫn các vị dân cử, các cơ quan truyền thông, các tổ chức nghiệp đoàn bản xứ,... mặt khác chúng khai thác tình yêu thương công nhân VN (cùng là đồng bào ruột thịt, cùng chung máu đỏ da vàng, đang bị tư bản bóc lột), trong các cộng đồng người Việt bản xứ, để tổ chức các cuộc biểu tình, quyên góp tiền bạc... hậu thuẫn công nhân Việt Nam. Kết quả, công nhân VN tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng phần lớn số tiền kiếm được lại rơi vào túi CS.

Rõ ràng, bằng cách khôn ngoan giật dây thành lập những tổ chức bảo vệ công nhân VN, CSVN vừa xảo quyệt đội "vương miện phụng sự giai cấp công nhân VN" cho đám tay chân của chúng để đánh lừa người Việt hải ngoại, vừa đánh lừa được nghị sĩ, dân biểu, các lãnh tụ nghiệp đoàn bản xứ, đồng thời CSVN lại bảo vệ được quyền lợi của chúng tại VN cũng như tại hải ngoại, trong cuộc tranh giành quyền lợi với tư bản ngoại quốc về lâu về dài.

Giọt nước mắt thương dân rơi đúng chỗ
Đừng lơ là tham bát, bỏ cả mâm
Tiếng thương đau, đang rên rỉ âm thầm
Xin sáng suốt, đánh tan loài yêu nghiệt

Sau cùng, trên mặt trận đấu tranh cho quê hương hiện nay, chúng ta cần luôn đề cao cảnh giác trước mọi thủ đoạn nhập nhằng của tập đoàn CSVN và bè lũ tay sai đưa ra. Hai nghị định Nguyễn Tấn Dũng vừa đưa ra không phải chỉ thuần túy cấm ngăn chặn những cuộc biểu tình của công nhân, mà chắc chắn trong đó kèm theo thủ đoạn thâm độc nhằm tập trung dư luận, nhiễu loạn nhân tâm hầu tập trung tiềm năng đấu tranh của toàn dân nói chung và người Việt tỵ nạn tại hải ngoại nói riêng vào trong thế trận "tham một bát" mà rồi dại dột quên đi cả "mâm cơm hạnh phúc" của dân tộc.

- Phạm Thanh Phương -

- Phạm Thanh Phương -

Đọc trang Web BBC ngày 5-2-2008, có một bài viết nói về sự kiện thất thoát "nhân tài" do sự đãi ngộ không đúng mức dưới chế độ CSVN trong hiện tại, và sự kiện này được định nghĩa với bốn chữ "Chảy máu chất xám". Thực ra sự kiện "Chảy máu chất xám" hay "Chất xám xuất huyết" cũng không có gì mới lạ, nó đã có từ khi CS xuất hiện trên hành tinh này với chính sách ngu ngốc "hồng hơn chuyên" để bảo vệ chế độ và làm ngu dân để dễ cai trị. Tuy thế, trong bối cảnh đói rách cùng cực và bị áp chế cùm kẹp bởi bạo lực, bưng bít thông tin, nên ít ai để ý mà đặt cho nó một cái tên chính xác.

Sau khi CS cưỡng chiếm toàn cõi đất nước, lịch sử phải tức tưởi sang trang, và từ đó hai chữ "xuất huyết" đã xuất hiện trong dân gian như để an ủi những hoàn cảnh nghiệt ngã của xã hội và cũng làm nổi bật được cái ngu xuẩn của một chế độ lạc hậu, suốt đời chỉ biết luẩn quẩn với cái chủ thuyết không tưởng, đưa đất nước mỗi ngày một tụt hậu lầm than. Hai chữ "xuất huyết" không chỉ để chỉ hiện tượng nhân tài không được trọng dụng, phải tìm đường ra nước ngoài hay ở ẩn, mà còn dùng để diễn tả nhiều lãnh vực thất thoát khác như tài nguyên, văn học, tôn giáo, đạo đức,v,v...

Chế độ nào hơn nữa hả trời
Lương tâm đạo đức tựa bèo trôi
"Đỉnh cao trí tuệ", thua loài vật
Bằng cấp lêu bêu giữa chợ đời

Ngay sau khi cưỡng chiếm miền Nam, thay vì phải bày tỏ sự chân thành trong tình tự dân tộc, và trưng dụng khối tài nguyên trí tuệ đồ sộ sẵn có của miền Nam để ổn định và thăng hoa, phát triển đất nước, thì ngược lại CS đã ngu xuẩn hủy hoại tất cả, chỉ vì cái bản chất ti tiện ngu muội cố hữu vong nô của đảng, qua hình thức "Cải tạo" để trả thù những người ngã ngựa và thiết lập những nông trường ngu xuẩn, đầy ải những tài nguyên đất nước với bốn chữ "Thanh Niên Xung Phong"...

Với bản chất "Gà què ăn quẩn cối say", CSVN chỉ biết vơ vét bóc lột, nhẩy múa trên những đầy ải hận thù mà không biết được hành xử ấy đã huỷ diệt đi biết bao nhiêu nhân tài của đất nước. Cuối cùng chỉ còn lại là một đám cán bộ "hồng chuyên" đần độn triền miên để đất nước trở thành điêu tàn, lạc hậu như hôm nay.

Nhìn vào hình thức, CSVN đã hội nhập với thế giới qua những sự kiện được trở thành thành viên của WTO hay một hội viên LHQ mặc dù không thường trực, nhưng thực chất tất cả chỉ đóng vai trò một "ông phỗng đá" trên mọi lãnh vực. Vì vậy đất biển vẫn bị mất dần trong tay ngoại bang và đời sống của người dân mỗi ngày thêm cùng kiệt cả vật chất lẫn tinh thần.

Nhìn vào thực tế, từ những não trạng lạc hậu rừng rú trong vị thế lãnh đạo đất nước, nên nền tảng kỷ cương xã hội cũng bị hủy diệt một cách thảm hại để từng người dân và cả tầng lớp cán bộ mất hẳn hướng đi, không tự chủ được chính bản thân để tất cả phải rơi vào trạng thái vong thân, băng hoại. Hệ thống giáo dục mất chất lượng, bằng cấp mua bán trao đổi như mớ rau, ký cá ngoài chợ... Thanh thiếu niên thất học càng ngày càng cao, băng hoại, tệ đoan càng nhiều bên cạnh những phù phiếm xa hoa của tầng lớp thống trị, trong khi đó một lũ văn nô lúc nào cũng moi tim, nặn óc tô hồng chế độ để lừa bịp thế gian và tự bịp chính bản thân. Thành trì cuối cùng để có thể giữ gìn kỷ cương đạo đức, cân bằng xã hội là Tôn giáo cũng bị hủy diệt, trù dập thậm tệ, và từ đó xã hội trở nên khốn cùng không lối thoát. Như vậy làm sao có thể phát triển được nhân tài xây dựng đất nước và hiện tượng "chất xám xuất huyết" là một điều tự nhiên phải có.

Trên thực tế, hiện tượng "xuất huyết chất xám" không chỉ xảy ra trong nước, mà những con vi khuẩn ấy cũng được lây nhiễm ra hải ngoại và biến chứng trở thành một loại bệnh khác mà đa số định nghĩa là "xuất huyết tâm hồn". Tại chốn tạm dung trên khắp thế giới, những người bỏ nước ra đi trong khó khăn "thập tử nhất sinh", đến khi ăn nên làm ra, tưởng là những kinh nghiện gian truân nhục nhằn đã đủ làm họ thức tỉnh, để tha thiết với lý tưởng và chính nghĩa nhiều hơn, để có thể tìm đến nhau thành một khối, tạo sức mạnh yểm trợ anh em quốc nội để cùng xiết tay đòi lại tất cả Tự Do, Dân Chủ và Nhân quyền đã bị bọn CSVN cướp đi. Nhưng rất tiếc, trong số những người lưu vong ấy, vẫn có một số đã bị tiền tài và hư danh làm mờ đi trí não của họ. Họ đã quay ngược lại, chối bỏ anh em để bắt tay làm gian tế cho bè lũ CS phá hoại cộng đồng, lũng đoạn, bôi nhọ những công cuộc đấu tranh chung như hiện tượng một vài cơ quan truyền thông tung hô CS một cách trắng trợn bỉ ổi, lợi dụng tình yêu nước của đồng hương, manh tâm phất ngọn cờ máu một cách chính thức tại hải ngoại hay lợi dụng "nghệ thuật"phỉ báng là cờ chính nghĩa quốc gia bằng một cái chậu rửa chân như đã thấy trong dịp những ngày cận tết nguyên đán vừa qua.

Đất nước bây giờ phải nói sao
Quê hương còn "xuất huyết" nơi nào
Sao không công bố cùng thiên hạ
Để "Bác" vinh quang "Đảng" tự hào

Tóm lại, người dân trong nước bây giờ mới nhận ra cái đốn mạt của CSVN qua hiện tượng "Chất xám xuất huyết" có lẽ đã hơi muộn màng, vì thực tế người dân miền Nam đã nhìn thấu triệt từ hơn 30 năm qua, nhưng vẫn là một điều rất qúy. Tuy nhiên, nhận diện hoàn cảnh là một việc, nhưng muốn chữa lành căn bệnh để có thể thăng hoa đất nước tất nhiên phải tận diệt từ căn nguyên của nó chính là cái cơ chế vong nô hèn nhược CSVN hiện tại. Chỉ khi nào cái cơ chế này biến mất trên quê hương, tất nhiên những căn bệnh "xuất huyết" sẽ được chữa lành và tất cả sẽ đi vào phát triển như sóng dậy triều dâng và dân tộc mới thực sự an vui hạnh phúc.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Kể từ sau tết Mậu Thân 1968, trong lòng đa số người Việt Nam nói chung và người dân tại Huế nói riêng hầu như chưa bao giờ có được một mùa xuân thực sự và trọn vẹn. Sự không trọn vẹn này, chính là cái tang chung của dân tộc trong 40 mươi năm qua. Cứ mỗi độ xuân về, hình ảnh những linh hồn oan khuất, luôn luôn được hiện về trong tâm trí những người Việt yêu nước và trải dài trên khắp nẻo quê hương. Những linh hồn oan khuất ấy, không phải chỉ là những nạn nhân miền Nam VN mà còn cả những gia đình miền Bắc có con em bị dập vùi trong lửa đạn do sự lừa bịp và khống chế của bầy thú hoang CSVN.

Mùa xuân cũ, ngập chìm trong máu lửa
Ôi! Tiếng than, rên khóc ngập khung thời
Bốn thập niên, còn vang vọng khắp nơi
Nồng xú khí, mùa xuân hồng của quỷ


Năm nay xuân lại về theo quy trình của vũ trụ, nhưng trong lòng dân Việt Nam lại là một mùa xuân kỷ niệm thứ 40 của một cái tang chung, đánh dấu một giai đoạn lịch sử đau buồn của Tổ quốc. Nói về tết Mậu Thân, tất cả tài liệu quốc tế đã ghi rõ con số, sự khủng khiếp, dã man của cuộc thảm sát tại Huế năm xưa, nhưng với những con người CS dù đương thời đang say máu bạo tàn hay đã được gọi là ly khai “phản tỉnh”, thì họ cũng không bao giờ dám chấp nhận sự thật, để có thể tìm một chút ăn năn, trăn trở trong hối hận.

Theo tác phẩm ”Hoa Xuyên Tuyết” của Bùi Tín, cựu đại tá CSVN cho biết thì cuộc thảm sát tại Huế chỉ có chừng khoảng 4 hay 500 nạn nhân, và tất cả đều do cán bộ hạ tầng tự ý hành động, không liên quan đến cấp trên, nhất là tên đại đồ tể Hồ Chí Minh.

Tuy nhiên, sau nhiều năn trôi qua sau “Hoa Xuyên Tuyết”, bức màn bưng bít đã được bạch hóa khá nhiều, và có lẽ Bùi Tín nhận thấy không còn cách nào ngụy biện có cái dã man, khát máu của những con người CS, trong đó có cả chính cả bản thân ông. Do đó, trong một cuộc phỏng vấn do đài phát thanh BBC thực hiện ngày 24-01-2008 mới đây, Bùi Tín đã có phần tiến bộ, không dám phủ nhận sự thật, nhưng với bản chất cố hữu, ông vẫn cố ỡm ờ, mập mờ ngụy biện: ''Nhưng lúc bấy giờ tôi không biết quy mô nó lớn đến vậy, chỉ biết là có những cuộc thảm sát nhưng tôi nghĩ nó chỉ xảy ra ít thôi... chứ tôi không nghĩ về sau này người ta nói tới hàng nghìn.''. Đọc lời phỏng vấn, có lẽ ai cũng thấy được cái khôi hài, lập lờ ở đây là lúc đó Bùi Tín mang cấp bậc Đại Tá và là Phó Tổng Biên tập báo Quân đội Nhân dân, một tờ báo hàng đầu của đảng, nhưng tại sao không biết mà chỉ nghĩ, cái "nghĩ” của Bùi Tín ở đây có lẽ mang ý nghĩa nghĩ theo khuôn phép của đảng đã thấm sâu trong con người của chính ông. Tuy nhiên, sau khi chạy ra được hải ngoại, được sống ở một nơi tự do, dân chủ, không bị lệ thuộc hay khống chế bởi CS, nhưng Bùi Tín vẫn không thể lột xác, thoát khỏi lối mòn tư tưởng lừa bịp cố hữu, bản chất của CSVN. Vì vậy, trong cuộc phỏng vấn, người ta vẫn thấy Bùi Tín cố gắng chạy tội cho đảng CSVN một cách vu vơ, ấu trĩ, như một bài học thuộc lòng mà bất cứ đảng viên CS nào cũng phải thuộc, đó là làn sao tìm cách đổ hết tội lỗi cho thuộc cấp, nhất là những người đã chết .Vì vậy, Bùi Tín cũng cho biết : ''Do vướng chân, mệt, rồi bị pháo bắn ở ngoài biển vào dữ dội cho nên phần lớn do tự động các chỉ huy trung đội tới trung đoàn đồng lõa với nhau để thủ tiêu không cho cấp trên biết.''. Cái bịp bợm ấu trĩ ở đây là Bùi Tín đã cố quên đi cái bản chất khát máu dã man của tập đoàn CSVN “Đào tật gốc, trốc tận rễ” hay “giết tận, giết tuyệt” qua chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất, mà trong đó ông cũng là một thành phần nòng cốt của chiến dịch.

Trong một đoạn khác, Bùi Tín giải thích: “Sở dĩ họ phải làm như vậy là để tuân theo lệnh ''không được để tù binh trốn thoát'' nhằm giữ bí mật”. Một điều quan trọng ở đây mà Bùi Tín lại quên là những nạn nhân bị thảm sát tại Huế lúc ấy không phải là tù binh, mà đại đa số họ là những thường dân vô tội, trong đó có đầy đủ mọi thành phần Nam, Phụ, Lão, Ấu. Hơn nữa, trong sự lúng túng trốn tránh sự thật của Bùi Tín nên đã tạo ra những mẫu thuẫn câu trước đá câu sau một cách rất khôi hài, khó có thể chấp nhận từ một nhà báo lớn tuổi, đã từng tiếp cận ánh sáng văn minh nhân bản, mấy chục năm nơi hải ngoại như ông. Với câu nói ''không được để tù binh trốn thoát'', ai cũng có thể hiểu được có nghĩa là phải thủ tiêu tất cả những người bị bắt mới thực sự làm tròn sứ mạng mà đảng giao phó. Như vậy mà Bùi Tín vẫn cố ngụy biện một cách rất mập mờ, mâu thuẫn là: ''Theo tôi biết thì không có mệnh lệnh cấp trên là tiêu diệt và giết tù binh.''.

Theo những dữ kiện nêu trên, đa số nhận định, nếu cho rằng Bùi Tín là một cán bộ CS “phản tỉnh” thì không ổn, Bởi thực sự ông chưa hề tỉnh để có thể can đảm nhìn nhận sự thật, và cũng chưa hề phản bội CS bao giờ, mà vẫn trung thành như như khi còn là một đại tá Tổng Biên Tập báo “Quân đội Nhân dân” của đảng ngày xưa.

Cũng trong sự kiện tưởng niệm 40 năm Tết Mậu thân, một số người quan tâm theo dõi tình hình cho biết, có một số cơ quan truyền thông hoặc tổ chức Cộng Đồng tại hải ngoại cũng giả vờ quên đi sự kiện tưởng niệm này, mặc dù chỉ là một buổi lễ cầu nguyện cho những nạn nhân oan khuất năm xưa được xuôi tay nhắm mắt trong an bình, với tình yêu nhân bản.

Xin tưởng nhớ những linh hồn oan khuất
Cầu bình an, hoan lạc chốn vĩnh hằng
Nỡ lòng nào ăn bả lũ Việt gian
Quên tội ác, bầy thú hoang tàn bạo


Tóm lại, qua cuộc phỏng vấn của BBC với nhân vật Bùi Tín, đa số nhận định CS lúc nào cũng là cộng CS, và câu nói bất hủ của ông Boris Yeltsin “CS chỉ có thế thay thế, không thể thay đổi” đã trở thành chân lý mang tính phi không gian và thời gian. Chẳng những thế, kể cả những cá nhân, tổ chức nào đã bị lây nhiễm bởi vi khuẩn CS cũng khó lòng thoát khỏi sự khuất lấp để rồi cũng phải gói kín lương tri, chối bỏ sự thật một cách phũ phàng, không mảy may nuối tiếc trong trăn trở.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)