"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Phạm thanh Phương Úc Châu

Trong suốt cả tháng qua, chờ đợi trong trăn trở, lo lắng, hồi hộp và cuối cùng buổi lễ khai mạc Đại Hội Thanh Niên Thế Giới đã diễn ra một cách tưng bừng, long trọng, với con số trên dưới 140 ngàn người tham dự vào sáng 15-7-2008 tại Sydney vừa qua. Trong không khí tưng bừng hiệp thông ấy, có đủ mầu sắc quốc kỳ của các quốc gia tham dự, đến từ khắp thế giới, nhưng một điều đáng ghi nhận là tuyệt nhiên không thấy bóng dáng lá cờ đỏ sặc mùi máu tanh của CSVN xuất hiện. Ngược lại, một rừng cờ Vàng đã được các bạn trẻ Việt Nam dương cao, phất phới trong gió như đón mừng một sự hiệp thông giữa người và người, giữa người và đấng Cứu Thế toàn năng.

Nhìn vào buổi lễ khai mạc, những nét hân hoan, nhân bản đã hiện rõ trên khuôn mặt những người trẻ Việt Nam từ khắp nơi đổ về với lá cờ Vàng trên tay, đã chứng tỏ được không có tí gì có thể gọi là một “thói đời mang tính đối kháng” như sự suy nghĩ của Hy Mẫn, mà ngược lại sự hiện diện của lá cờ Vàng đã làm cho buổi lễ thêm tưng bừng khởi sắc, vì chính lá cờ Vàng tượng trưng cho một tình yêu nhân bản và chính nghĩa, đối nghịch lại cái ”thói đời” mang tính sắt máu, khủng bố của lá cờ đỏ đầy máu tanh mà “Ngài” Hồng Y “khả kính” của chúng ta đang cố gắng tô điểm, để mong rằng nhập nhằng mang hai chữ “hiệp thông” đồng hóa với âm mưu “hoà hợp” sự thánh thiện, chính nghĩa với khủng bố, máu tanh của loài qủy đỏ CSVN.

Cũng trong sự việc này một điều quan trọng đã được tiết lộ, trước khi phái đoàn Công Giáo lên đường tham dự Đại Hội, “Mặt Trận Tổ Quốc CSVN” đã chỉ thị cho cán bộ trà trộn và yêu cầu phái đoàn mang theo cờ đỏ để phô trương cái bản chất sắt máu dã man của họ. Nhưng theo ý của những Giám Mục hướng dẫn phái đoàn, các ngài không muốn thực hiện điều nay, các ngài e rằng sự hiện diện lá cờ đỏ trong đại hội mới chính là vật làm ”tắc nghẽn sự hiệp thông”. Có lẽ vì sợ sự hiện diện lá cờ Vàng sẽ phát huy chính nghĩa, và làm nổi bật nét tàn ác, dã man của CSVN, nên HY Mẫn đã phải xuyên tạc và vu khống “Sự hiện diện của lá cờ Vàng làm tắc nghẽn sự hiệp thông giới trẻ với nhau và với Thiên Chúa” như ông đã viết trong lá “thư mục vụ” trong Tháng Sáu vừa qua. Sự kiện này cũng không ngoài ý đồ để lá cờ đỏ khát máu CSVN được độc vị đại diện các bạn trẻ Việt Nam trong Đại hội, dù chỉ một vài lá lẻ tẻ, để Toà đại sứ cho người quay phim đem về nước trình chiếu, tuyên truyền bịp bợm là đảng đã “hiệp thông” cùng giáo dân tỵ nạn tại hải ngoại, và người Việt tỵ nạn hải ngoại rất hân hoan tôn vinh mẹ Việt Nam trong mầu “áo đỏ” mà CSVN đã cưỡng chế khoác lên. Vì thế, chẳng có gì phải ngạc nhiên thấy HY Mẫn phải cố gắng gán ghép, miệt thị lá cờ Vàng là một “thói đời mang tính đối kháng” hầu có thể tô đậm nét thêm cho ý đồ. Tuy vậy, sự miệt thị, chà đạp này đã không mang lại kết qủa như HY Mẫn mong muốn, ngược lại chính những lời của “ngài” đã tạo ra một phản ứng ngược, và cũng đã chứng tỏ được một cách rõ ràng sự miệt thị, chà đạp ấy chỉ là một “thói đời” mang tính lưu manh xấc xược, bản chất của CSVN mà thôi.

Từ sự phản ứng ngược một rừng cờ V à ng trong ngày lễ khai mạc Đại Hội, CSVN đã tức tối lồng lộn, khiếu nại cùng chính phủ Úc và Ban Tổ Chức của Đại Hội. Đồng thời Toà Đại sứ CSVN cũng tức tốc đã ra chỉ thị cho tất cả du sinh hiện diện trên đất Úc phải mang theo là cờ máu để phất lên trong ngày bế mạc Đại Hội 20-7-2008, tất cả những phương tiện di chuyển và những lá cờ máu ấy sẽ do Toà đại sứ CSVN cung cấp. Đây mới chính là “thói đời” phá hoại ý nghĩa sự hiệp thông của Đại Hội, do đó chắc chắn cờ đỏ sẽ xuất hiện trong Đại Hội vào ngày bế mạc. Tuy vậy, trong hoàn cảnh đặc biệt mang tính cách quốc tế của Đại Hội và trong chính nghĩa tôn trọng tự do dân chủ, không ai có quyền ngăn cản bất cứ một lá cờ nào. Vì thế muốn biểu dương chính nghĩa trong “trận chiến” này, chỉ còn mong ở Ban Tổ Chức Đại Hội và cộng đồng Công Giáo Việt Nam tại Úc đề cao cảnh giác, cố gắng khuyến khích và vận động các em đưa thật nhiều cờ Vàng, hầu làm sáng tỏ chính nghĩa của người Việt Nam tỵ nạn CS trong tất cả những sinh hoạt của Đại Hội và đặc biệt nhất là trong ngày bế mạc 20-7-2008.

Xoay quanh hai chữ “thói đời”, trong lá thư mục vụcủa Hy Mẫn, chính ông đã cưỡng từ đoạt lý để cho rằng “Mẹ Việt Nam mặc áo đỏ (cờ đỏ)” cũng thương yêu và dạy con cái nên người, trong khi đó ai cũng biết CSVN đã cưỡng bách, khủng bố dân tộc bằng lá cờ sặc mùi máu tanh ấy, và từ khi Mẹ Việt Nam bị cưỡng bách khoác lên chiếc “áo đỏ” CS thì hình hài của mẹ trở nên gầy guộc tang thương, bị cắt xén lở loang, con cái của mẹ đã phải ngụp lặn trong vũng lầy đói rách, băng hoại cả về đời sống vẫt chất và đạo đức. Như vậy, sự cưỡng từ đoạt lý này chính là một “thói đời” mang tính gian dối của những kẻ đã khánh kiệt lương tri, không thể có nơi một vị chức sắc cao cấp trong hàng giáo phẩm Thiên Chúa Giáo. Ngoài ra, Hồng Y Mẫn đã mệnh danh cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại là loại “tha phương cầu thực”, nói nôm na là những kẻ ăn xin, trong khi đó thì “ngài” lại muối mặt ăn xin lại những kẻ ăn xin và cũng đã được khá nhiều tiền. Như vậy đây lại là một “thói đời” mang tính bội nghĩa vong ân.

Trở về sinh hoạt của giới trẻ trong đại hội, ngoài giờ sinh hoạt theo chương trình quy định, trên đường phố Sydney nơi có đông người Việt cư ngụ, đã xuất hiện rất nhiều những khuôn mặt trẻ hân hoan, vai đeo balô mầu Vàng sọc đỏ với phù hiệu Đại Hội và trên tay luôn mang theo cờ Vàng, tung tăng nói cười hớn hở từng nhóm trên đường phố, không ai có thể tìm thấy một nét hận thù, đối kháng nào trên những khuôn mặt trẻ ấy như cái “thói đời” của Hy Mẫn đưa ra.

Đi vào trong vòng đại hội, một buổi sinh hoạt trong buổi sáng ngày thứ hai của Đại Hội (16-7-2008), các em trẻ Việt Nam cũng đã thực hiện một chương trình văn nghệ bỏ túi rất đạc sắc, trong đó có một hoạt cảnh vuợt biên với một chiếc ghe xiêu vẹo, có cắm lá cờ Vàng, tượng trưng cho những gian truân, đau khổ của người tỵ nạn CS, và kèm theo nhiều bài hát nêu cao tình tự quê hương và bản sắc dân tộc. Với những hình ảnh, các em đã ngầm nhắc nhở cho mình lý do tại sao có những người Việt tỵ nạn đang sống rải rác trên khắp thế giới, và tạo được sự giao cảm bằng tình tự dân tộc phi biên giới. Và nơi ấy vẫn không ai có thể tìm thấy cái gọi là “thói đời” đối kháng hay hận thù của cả hai bên trong và ngoài nước, mà chỉ thấy một sự chia sẻ trong ngậm ngùi với nỗi đau của mẹ Việt Nam.

Trở lại hiện tượng HY Mẫn theo nhiều nguồn tin cho biết, hiện nay HY Mẫn đã đến Úc một cách ấm thầm và đang ở tại Adelaid, cách Sydney chừng 1300 cây số, nhưng chỉ để thăm viếng thân nhân, chứ không tham dự đại hội. Tuy nhiên, trước sự kiện đến Úc một cách âm thầm này của HY Mẫn nhiều người cho rằng, HY Mẫn đến Úc không phải chỉ để thăm thân nhân, mà mục đích chính có thể mang nhiệm vụ “quan sát tầm xa”, hay còn có một đặc vụ ngầm nào đó. Vì vậy nhiều người đã định nghĩa sự kiện đến Úc ầm thầm này của HY Mẫn là một “thói đời” mang tính khuất lấp nơi những kẻ gian tà, sợ ánh sáng chính nghĩa của thế nhân.

Tóm lại, hai chữ “thói đời” trong văn chương Việt Nam không bao giờ bao hàm một ý nghĩa tốt, ngược lại nó chỉ được dùng diễn tả những gì được gọi “thói hư, tật xấu” trong xã hội, những gì đi ngược lại luân lý và đạo đức xủa dân tộc. Như vậy những tư tưởng và việc làm của HY Mẫn vừa qua cũng đã thể hiện được một số “thói đời” đúng nghĩa của nó một cách thật chính xác, và dù vô tình hay cố ý cũng đã thể hiện được những nét đặc thù của CSVN. Vì thế nhiều người cho rằng, qua những “thói đời” nêu trên có thể gom lại một “thói đời” đặc biệt mang hai ý nghĩa, đó là “thói đời” mang tính bị CS “thuần hoá” “thói đời” mang ý đồ đi “thuần hoá” kẻ khác thì cũng chẳng có gì oan ức.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Hồng Y Phạm minh Mẫn, 2008, Lá Thư Hiệp Thông ( Bản Văn Về ‘Cờ Vàng’ ), http://thongtin.brinkster.net/thoisu/duchongymanguibanvanvecovang.htm

Thụy Ái, Jun 15, 2008, Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn – Mẹ Việt Nam, Áo Vàng áo Đỏ!, Tâm Thức Việt Nam

Cờ Tổ Quốc
(Tâm tình một người lính cũ, thân tặng các bạn trẻ tham dự Đại Hội Thanh Niên Công Giáo
Thế Giới tại Sydney 2008 và riêng tặng cộng đồng công giáo Úc Châu trong chiến dịch biểu dương cờ Vàng trong Đại Hội)


Mai tôi chết không có cờ tổ quốc
Phủ áo quan cũng chẳng tiếc than gì
Vì lúc sống cờ đã nằm tim mạch
Quyện linh hồn phất phới buổi ra đi

Niềm hãnh diện có từ trong bụng mẹ
Theo những ngày gian khổ chiến chinh xưa
Bao xương máu linh hồn trai thế hệ
Đường quân hành yêu sáng nắng chiều mưa

Một miếng vải đủ hồn thiêng sông núi
Mầu vàng tươi da thịt của giống nòi
Ba sọc đỏ là ba miền đất nước
Bắc, Nam, Trung kiêu hãnh Việt Nam ơi

Vì vận nước như đàn chim vỡ tổ
Cờ cúi đầu nức nở tiếng than ôi
Ta ôm ấp cờ trên ngàn sóng biển
Để hôm nay ngạo nghễ phất cao trời

Dẫu có chết nhưng cờ không thể mất
Sống trên đời không chỉ vị miếng cơm
Còn danh dự còn hồn thiêng tổ quốc
Đừng để sau con cháu vướng tủi hờn.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm thanh Phương

Theo dõi sự kiện bức thư Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn trong những ngày qua với một không khí ngột ngạt, căng thẳng dường như đang bao trùm lên tất cả các sinh hoạt trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại, và nặng nề nhất vẫn là khối Thiên Chúa Giáo Việt Nam tỵ nạn CS trên khắp thế giới. Nỗi sợ hãi, trăn trở, lo lắng như đang chờ một trái “bom nổ chậm” sẽ bùng lên bất cứ lúc nào và hậu qủa cũng khó có thể đo lường ra sao. Sự ngột ngạt, căng thẳng, lo sợ ấy được xuất phát từ Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, một vị lãnh đạo tối cao Thiên Chúa Giáo Việt Nam khi ông công khai tuyên bố “sự hiện diện lá cờ Vàng trong đại hội chính là vật cản trở con đường hiệp thông của tuổi trẻ VN với nhau và với Thiên Chúa...”.

Theo đoạn văn trên đa số thắc mắc, không hiểu HY Mẫn đã nghĩ gì hay nhận lệnh từ đâu mà lại có thể viết ra những lời nghịch lý, quái đản như thế, nó tựa như một bát nước sôi hắt vào mặt những người Việt Nam chân chính đang nỗ lực đấu tranh tìm tự do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương Việt Nam, trong đó cỏ cả mấy triệu tín đồ Thiên Chúa Giáo của ông. Cũng từ câu văn này, nhiều người cho rằng HY Mẫn đang thi hành chỉ thị từ Vatican, bởi sự nỗ lực thiết lập bang giao với CSVN. Do đó trong cái thế “bánh Ít đi, bánh Qui lại” cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Tuy vậy, một số khác lại cho rằng Vatican là một trung tâm đầy quyền lực, trong khi ai cũng biết CSVN không phải là một đối tượng tối quan trọng, để Vatican phải hạ mình vuốt ve một cách quá đáng và trơ trẽn như thế. Hơn nữa Đức Thánh Cha là một người uyên bác và đạo đức, chắc chắn ngài phải hiểu rõ thế nào là CS, và tầm mức quan trọng của lá cờ Vàng ba sọc đỏ như thế nào đối với đại đa số người Việt tỵ nạn CS đang lang thang trên khắp thế giới, trong đó cũng có những con chiên của ngài. Như vậy, chắc chắn không thể nào câu văn xuẩn động kia là do lệnh từ Vatican. Vì thế dư luận nhận định, điều này chắc chắn xuất phát từ phía CSVN. Chỉ có CSVN mới có cái lối hèn hạ cưỡng từ đoạt lý, chơi trò bỉ ổi tạo phân hoá, gây hận thù giữa lòng dân tộc để đóng vai trò “Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi”.

Cũng từ câu văn quái đản của HY Mẫn đại đa số nhận định, có lẽ HY Mẫn đang đóng vai trò một con rối của CS, lợi dụng tước vị Hồng Y của tôn giáo để thực hiện chính sách “xóa bỏ cờ Vàng”, mong phá vỡ niền tin chính nghĩa của người Việt tỵ nạn tại hải ngoại nói chung và trong tín đồ Thiên Chúa giáo nói riêng, hầu có thể “xích hóa” cộng đồng người Việt tỵ nạn trở thành thần dân của chế độ phi nhân CSVN, củng cố thêm quyền lực, để tiếp tục thong dong trong “sự nghiệp vĩ đại” buôn dân bán nước.

Một vấn đề được đặt ra ở đây, Thiên Chúa là một đấng tối cao, là một vị cha chung, từng chịu chết để mong đem tình yêu đến cho nhân loại, ngài đâu phải là một con người bình thường, với những vị kỷ nhỏ nhen, thấp hèn để cho rằng sự hiện diện lá cờ Vàng trong đại hội chính là “vật cản trở con đường hiệp thông” của tuổi trẻ VN với ngài như bức thư HY Mẫn đã viết. Do đó chỉ còn một nhân định duy nhất khả tín là, chính HY Mẫn đang “chịu áp lực” từ CSVN, nên ông phải cố gắng lươn lẹo, chính trị hoá Tôn giáo, vu khống, bôi nhọ cả Thiên Chúa một cách rất tàn nhẫn và bỉ ổi chưa từng thấy trong hàng giáo phẩm, dù ở bất cứ nơi đâu trên thế giới. Như vậy thử hỏi HY Mẫn có còn đủ nhân cách và đạo đức, để xứng đáng với tước vị Hồng Y và sự kính trọng, tôn sùng của tín đồ nữa hay không? Chúng ta nên xét lại.

Xuyên suốt dòng lịch sử thế giới, có lẽ ai cũng có thể thấy được một chân lý bất khả di là cho dù bất cứ ai, từ những bậc trí giả, đạo đức chân tu đến bình dân bá tánh, nhưng một khi đã ăn bả CS hoặc bị CS “thuần hoá” đều phải bức tử lương tri, đạo đức, và trở thành những kẻ xuẩn động vô tình, vô nghĩa, vô thủy, vô chung như nhau, có chăng chỉ khác nhau là mức độ tác hại của những sự việc họ làm, và HY Mẫn cũng không ngoại lệ.

Trở về điểm chính của sự kiện, trong mấy ngày gần đây khi nhận thấy không còn bất cứ một lý do nào biện minh cho những lời văn đầy phản nghịch của HY Mẫn, CSVN và đám tay sai lại tung ra một luận điệu tuyên truyền rất ư là khôi hài, ấu trĩ, rồi cho một số cò mồi tung hô rối rít và coi như là một chân lý. Lý luận cho rằng, “Tước Hồng Y là do Đức Thánh Cha phong tặng xuyên qua sự soi sáng của Chúa Thánh Thần (ngôi ba Thiên Chúa), người được phong tước Hồng Y sẽ luôn luôn được Chúa Thánh Thần soi sáng trong mọi việc. Như vậy, nếu con chiên nào phê bình HY Mẫn sai hoặc ăn bả CS, tất nhiên sẽ mắc vào trọng tội phỉ báng Đức Thánh Cha và phỉ báng luôn cả Chúa Thánh Thần”.... Tuy nhiên, đám này quên rằng giáo dân ngày nay đâu đến nỗi cuồng tín, mù quáng đến độ chỉ biết nghe mà không suy nghĩ để biết rằng “Nhân vô thập toàn”. Và nếu nói rằng nhờ có sự soi sáng của Chuá Thánh Thần để được “thập toàn, thập mỹ” thì Giáo Hội Thiên Chúa đâu có những sai trái như cuộc Thập Tự Chinh ngày xưa, mà cũng chẳng có những vụ án “tình dục” xẩy ra trong hàng giáo phẩm. Mới nhất là việc vô tình bôi nhọ Hồi giáo cuả Đức Giáo Hoàng, để rồi cũng phải lên tiếng xin lỗi. Như thế luận điệu tuyên truyền này, chẳng những đã không hóa giải được những hành xử sai trái của HY Mẫn, mà ngược lại nó có tác dụng như một lời thú tội “Thưa ông, tôi đang ở bụi này” vậy.

Nói riêng về cá nhân HY Mẫn, một số người am tường cho biết ông là một người có những liên hệ mất thiết với đảng CSVN, ông cũng đã thực hiện nhiều công tác giúp CSVN trước đây, như khi sự kiện tượng Đức Mẹ chảy nước mắt tại nhà thờ Sàigòn, chính ông đã giúp công an giải tán đồng bào, không cần biết thực hư như thế nào, ông dùng cái quyền của Hồng Y giải tán giáo dân một cách êm đẹp với những lời hứa cuội, mà đáng lẽ không thể có nơi một vị Hồng Y như ông.

Trong những lần ra hải ngoại, cách đây mấy năm khi sang Úc, HY Mẫn cũng từng ca tụng CSVN đã đổi mới và tiến bộ với rất nhiều xe hơi, nhà lầu và cũng có lần chính HY Mẫn sang Mỹ xin tiền giáo dân, ông đã nói dối đem về xây bệnh viện cho dân nghèo, nhưng rất tiếc cái bệnh viện ấy lại là nơi dành riêng cho tầng lớp cán bộ hưởng thụ. Với những hành xử của HY Mẫn, lúc ấy hàng ngũ giáo phẩm và giáo dân cũng rất bất mãn, nhưng nói ra thì lại sợ cái cảnh “xấu thiếp, hổ chàng” nên đành phải giữ im lặng “nín thở qua sông cho êm chuyện. Cho đến bây giờ HY Mẫn lại kêu gọi xóa bỏ cờ Vàng thì thật là đã quá đáng, vì vậy mọi người đành phải “ngậm đắng, nuốt cay” nói lên sự thật trong cái thế “tức nước vỡ bờ” để nhận diện một cách rõ ràng “Hồng Y Mẫn, ông là ai”

Duyệt qua một vài dữ kiện, có lẽ không một ai có tìm ra một lý do nào khác đã khiến một người lãnh đạo tối cao của Thiên Chúa Giáo tại Việt Nam phải ăn gian, nói dối và vu khống, bôi nhọ cả đấng tối cao ngoài lý do HY Mẫn chính là một người đã bị CS “thuần hoá” và cũng chính ông đang lợi dụng danh nghĩa Thiên Chúa để thực hiện vai trò con rối chính trị cuả đảng CSVN. Và như vậy tội lỗi của ông có lẽ còn tệ hơn hành động Giu Đa bán Chúa nữa.

Nói đến hiên tượng HY Phạm minh Mẫn, đa số không khỏi bùi ngùi nhớ đến hình ảnh của cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận khi xưa với:

“Con có một Tổ Quốc: Việt Nam
Quê hương yêu qúy ngàn đời
Con hãnh diện
Con vui sướng
Con yêu non sông gấm vóc
Con yêu lịch sử vẻ vang....
Con trung thành hết nhiệt huyết
Con bảo vệ bằng xương máu
Con xây dựng bằng tim óc
Vui niềm vui đồng bào
Buồn nỗi buồn của dân tộc....”

Nhưng tiếc thay, HY Phạm Minh Mẫn không có được cái đại tâm này để “Buồn cùng nỗi buồn dân tộc” trong lúc giang sơn bị cắt xén, dân tộc bị bóc lột, khủng bố, đầy ải đến cùng cực. Nếu HY Mẫn mà có được cái “Buồn cùng nỗi buồn dân tộc” như cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, thì chắc chắc trong chức vụ và vị thế của ông, những người tâm huyết như LM Nguyễn Văn Lý cũng không đến nỗi phải khốn khổ, cô đơn, lạnh lẽo nơi nhà tù CS qua nhiều năm và vẫn còn tiếp tục chưa biết đến bao giờ.

Thôi thì dù sao con người của HY Mẫn cũng đã an bài, khó có thể thay đổi. Tuy nhiên không hiểu các vị trong hàng giáo phẩm nơi hải ngoại này có vì cái “đức vâng lời” mù quáng để phải “bưng tai nhắm mắt” trở thành những kẻ phi tổ quốc, phi dân tộc như HY Mẫn hay không, đây mới là điều quan trọng đáng quan tâm.

Sau cùng, thiết nghĩ đối với một người Việt Nam chân chính, có lẽ không còn tình yêu nào cao cả hơn tình yêu quê hương và dân tộc, nhất là trong giai đoạn Tổ Quốc đang lầm than dưới móng vuốt của loài quỷ dữ CSVN. Vì vậy chúng ta đừng bao giờ quên “VC còn, chúng ta sẽ mất tất cả, chỉ khi nào VC mất, chúng ta mới lấy lại được tất cả những gì đã mất”... Hơn nữa, còn một chân lý chúng ta không thể quên là ở đâu có CS, ở đó sẽ không có tự do, dân chủ, nhân quyền và dĩ nhiên Tôn giáo cũng không thoát cảnh bị đàn áp, khủng bố đến triệt tiêu...Tất cả những nới rộng tư duy hay cởi trói Tôn giáo chỉ là điều bịp bợm buôn Thần bán Thánh của một lũ vô thần, vô thủy, vô chung mà thôi.

Lời Phản Nghịch

(Viết về những lời đầy phản nghịch của Hồng Y Phạm Minh Mẫn “sự hiện diện lá cờ Vàng trong đại hội chính là vật cản trở con đường hiệp thông của tuổi trẻ VN với nhau và với Thiên Chúa”).

Phạm Minh Mẫn, một Hồng Y tội lỗi
Nhiễm ”độc trùng” nên lộng ngữ, cuồng ngôn
Khăn Mác Lê, phủ kín cả tâm hồn
Phi Tổ Quốc, phỉ báng danh Thiên Chúa

Yêu “bác đảng” mượn áo dòng nhẩy múa
Bịp con chiên bằng hai chữ “hiệp thông”
Chiếc “Hồng Y”, nay đổi lá cờ hồng
Nhìn lấp lánh máu dân lành vô tội

Giết lương tri, hiến thân làm con rối
Quên tình người, quên cả đấng tối cao
Phận tín đồ, quá trăn trở, lao đao
Nuốt mật đắng, để phơi bày sự thật

Nếu yêu Chúa, dẫu nằm gai nếm mật
Mang chính tâm sáng rọi đến muôn người
Đem an bình gieo rắc khắp mọi nơi
Đâu ngược ngạo gây hận thù, phân hóa

Hồng Y Mẫn, kẻ Sa Tăng “Thuần Hóa” ???
Sao cong lưng, quy phục lũ tội đồ?
Miệng lưỡi hèn, uốn éo giọng lí lô
Lời phản nghịch, thối cả đời lẫn đạo.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

-Phạm Thanh Phương (Úc Châu)-

Sau nhiều ngày vận động và chờ đợi từ những lực lượng đấu tranh tại hải ngoại, cuối cùng cuộc gặp gỡ của Nguyễn tấn Dũng, Thủ tướng CSVN và Tổng thống Bush đã kết thúc và để lại sau lưng nhiều dữ kiện vui buồn lẫn lộn trong cộng đồng người Việt tại Mỹ nói riêng và trên toàn thế giới nói chung. Những chữ “thành công” và “thất bại” của sự việc, đang là hai đề tài tương đối nỏng bỏng và được bàn tán, bình luận một cách sâu rộng khắp nơi trong những sinh hoạt liên quan đến công cuộc đấu tranh chính trị hiện nay.

Theo một số tin tức đưa ra, trước khi Nguyễn Tấn Dũng đến Mỹ, một số đại diện các hội đoàn người Việt đã gặp Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ và đưa một số kiến nghị yêu cầu Tổng thổng Bush áp lực với CSVN về lãnh vực nhân quyền và tự do Tôn giáo. Song song với những nỗ lức đó, sáu dân biểu liên bang Hoa Kỳ đã lên tiếng tố cáo chính sách đàn áp nhân quyền tại dã man tại Việt Nam. Đồng thời một bản lên tiếng của 150 “nhà đấu tranh dân chủ” và nhân quyền tại Việt Nam cũng đã được các vị dân biểu liên bang chuyển đến tay Tổng Thống Bush, để có thể làm bằng chứng áp lực với CSVN trước khi bàn luận về các vấn đề khác như viện trợ, bang giao kinh tế, chính trị, quân sự, giáo dục,v,v....


Tuy đã có nhiều nỗ lực vận động, nhưng sau cuộc xúc với Nguyễn Tấn Dũng, Tổng thống Bush đã cho RFP biết: "Chúng tôi thảo luận về tự do, về tự do tôn giáo và chính trị , tôi cho rằng đường hướng nhà cầm quyền (CSVN) đang hướng về tự do tôn giáo là đáng khen và tôi cảm ơn các nỗ lực mà ông ấy và chính phủ của ông ấy đang thực hiện...". Với câu nói này của TT Bush, đã khiến một số người tỏ ra thất vọng và cho là TT Bush đã “phản bội” niềm tin của họ, phản bội cộng đồng người Việt tỵ nạn và phản bội luôn cả hai chữ “Nhân bản” mà chính nước Mỹ cũng như thế giới tự do thường tuyên dương.


Một số ý kiến khác lại cho rằng lời nói của TT Bush không phải là chính sách, mà chỉ là lời nói của một người không am tường về hoàn cảnh Việt Nam kể cả trước và sau năm 1975, vì thế cũng không nên quan tâm cho lắm. Đây cũng là một lối suy nghĩ rất ấu trĩ, hay có thể là một sự lấp liếm, ngụy biện cho một ý đồ bịp bợm trong một mục đích nào đó. Có lẽ ai cũng biết, sau lưng TT Bush còn có cả một ban tham mưu và lưỡng viện quốc hội, ông không thể tùy tiện, cẩu thả trong bang giao. Do đó đại đa số nhận định, vì quyền lợi của nước Mỹ, TT Bush bắt buộc phải nói như vậy, dù có phải đi ngược lại thực tế. Còn nếu nói rằng TT Bush đã “phản bội” cộng đồng người Việt tỵ nạn thì hoàn toàn không đúng, vì trên thực tế TT Bush chưa bao giờ thề thốt trung thành với bất cứ cộng đồng sắc tộc nào trên đất nước của ông, có chăng ông chỉ có bổn phận trung thành với quốc gia, dân tộc và quyền lợi của quốc gia ông mà thôi.


Ngoài ra cũng có một số người bình luận cho rằng, lời khen CSVN về tự do tôn giáo và nhân quyền của TT Bush được coi như mang hàm ý “dạy cho Nguyễn Tấn Dũng một bài học về nhân bản”, đây cũng lại là một sự võ đoán phi lý, vô căn cứ. Bởi lẽ, hầu như ai cũng biết những lời khen chỉ mang tính “áo thụng vái nhau”, nó xẩy ra một cách rất bình thường trong ngoại giao vì quyền lợi của cả hai bên. Do đó, nếu nói rằng lời nói của TT Bush mang hàm ý “khuyến cáo hay dạy dỗ” Nguyễn Tấn Dũng thì có lẽ nên xét lại. Có chăng đây lại chính là một lời nhắn gởi những kẻ đã tìm cách “Lobby” để gặp được những thành phần trong nội các hay cá nhân TT Bush, rồi dùng sự việc đó bịp cộng đồng mình như đã xẩy ra nơi một số nhân vật, đảng phái và ngay cả với những những tên CS nằm vùng đội lột Quốc Gia. Hơn nữa, lời nói của TT Bush cũng có thể là một thông điệp ngầm, dùng khuyến cáo đừng bao giờ hy vọng rằng chính phủ Mỹ hay bất cứ một quốc gia nào có thể hy sinh quyền lợi dân tộc họ để giải quyết, hay phục vụ quyền lợi của một dân tộc khác. Và đây cũng chính là một bài học để cho những cá nhân hay phe nhóm, đảng phái đang nhẩy múa hô hào là sẽ vận động Mỹ và các quốc gia khác dùng sức mạnh buộc CSVN tái xét Hiệp Định Paris 1973, rút về bên kia vĩ tuyến 17, trả lại toàn bộ lãnh thổ cũng như chế độ VNCH khi xưa trước năm 1975, chỉ là một giấc mơ hoang tưởng. Cũng có thể đây là một lời nhắn gởi, “Hỡi các bạn, nếu thực sự thương dân nước, các bạn hãy nỗ lực cứu dân tộc các bạn thoát khỏi ách lầm than của CS bằng chính sức mạnh và tâm huyết dân tộc các bạn, các nước khác chỉ có thể giúp các bạn trong một sự hạn chế khi các bạn thực sự nỗ lực vận động để vực dậy được sức mạnh dân tộc, chính sức mạnh của dân tộc sẽ giải quyết mọi vấn đề. Nước Mỹ không thể và cũng không có quyền ban phát hoà bình, tự do, dân chủ cho bất cứ một dân tộc nào”.


Trở lại câu chuyện Nguyễn Tấn Dũng, qua một bài phỏng vấn của tạp chí Times do hai phóng viên Jim Erickson và Martha Ann Overland thực hiện. Khi được hỏi về hiện trạng tham nhũng tại Việt Nam, Nguyễn Tấn Dũng đã thể hiện rất rõ nét cái bản chất trơ trẽn bịp bợm cuả CS với sự lúng túng lấp liếm là “để giải quyết vấn đề này, cần cải thiện khuôn khổ pháp lý, minh bạch hóa thị trường tài chính”, nhưng rất tiếc Dũng lại không cho biết đã thực hiện được gì và cũng không dám nói cần phải minh bạch hóa tài sản của giai cấp lãnh đạo. Một điều đặc biệt là Dũng cho báo Times biết rằng, “sẽ tăng lương công chức để họ khỏi tham nhũng”, trong khi cả thế giới đều biết tệ trạng tham nhũng tại Việt Nam là “quốc sách” không phải tệ nạn nhỏ, nó không chỉ xẩy ra tại hạ tầng cơ chế, mà nó phát triển mạnh nhất nơi thượng tầng Trung Ương Đảng CSVN. Như vậy, chắc chắc không phải vì cán bộ đảng thiếu ăn mà xảy ra tham nhũng như Dũng đã bịp, mà nó chính là bản chất một chế độ ngu dốt, nhưng lại thích bóc lột, hưởng thụ. Cứ nhìn lại gia tài và cách ăn xài hưởng thụ của cán bộ thượng tầng tất sẽ rõ, điển hình như vụ tham nhũng tầm cỡ như PMU18 có phải vì đói ăn hay không, có lẽ i ai cũng hiểu. Do đó, “tăng lương công chức” để diệt tham nhũng là một điều bịp bợm rất trơ trẽn và ấu trĩ, không thuyết phục được bất cứ ai dù chỉ là những “em bé quàng khăn đỏ” của đảng.. Một điều trơ trẽn hơn nữa khi tất cả thế giới đều biết hai phóng viên của báo Tuổi Trẻ vvà báo Thanh Tiên bị bắt vừa qua chính là những con dê tế thần trong vụ tham nhũng “cao cấp” PMU 18. Nhưng khi được hỏi đến, Dũng liến thoắng trả lời một cách rất mập mờ đầy khuất lấp và cũng không cho biết hai phóng viên này bị bắt về tội gì, Dũng chỉ nói: “việc bắt hai phóng viên này không có liên quan gì đến cuộc chiến chống tham nhũng. Ông nói Việt Nam là đất nước có sự cai trị của luật pháp, tất cả mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật và những ai vi phạm đều bị trừng trị, không kể người đó là ai”.


Với một số dữ kiện điển hình nêu trên có lẽ một lần nữa chúng ta có thể tái khẳng định, CSVN không còn là một con người đầy đủ liêm sỉ và nhân cách và đạo đức, để có thể hy vọng một sự ý thức giác ngộ nào đó đối với quê hương và dân tộc dù chỉ là một “cơn gió thoảng” nhỏ nhoi.
Tóm lại, sự thành công của Dũng trong chuyến đi này là đã được những nước “tôn trọng nhân bản” như Mỹ che chở và xoa đầu ban khen, do sự cong lưng uốn lưỡi, buôn dân bán nước của CSVN. Ngược lại, sự thành công của người Việt hải ngoại nói riêng và toàn dân tộc Việt Nam nói chung là nhận diện được sự thật, dù một sự thật có phũ phàng. Sự thật ấy là không thể tin tưởng vào bất cứ một thế lực nào hay một quốc gia nào có thể hy sinh quyền lợi của họ để giải quyết vấn đề tự do, dân chủ và nhân quyền trên quê hương Việt Nam, nếu chúng ta không tận dụng mọi nỗ lực lấy về. Và nhận diện được một số cá nhân, phe nhóm, đảng phái bịp bợm hay Việt gian một cách rõ nét hơn.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)