"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Theo diễn tiến cuộc cầu nguyện đòi công lý của Tổng giáo phận Hà nội trong mấy ngày vừa qua, dư luận trong và ngoài nước xuất hiện một làn sóng rất xôn xao về một câu nói bất hủ của đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, phát biểu trong phiện họp với UBND thành phố hà Nội ngày 19-9-2008 vừa qua. Ngay tại phiên họp, trước khi dứt lời phát biểu, đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt tâm sự
"Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế...”.
Với một câu nói đầy tâm huyết này, đã nói lên tất cả những sự thật phũ phàng của cả một chế độ và đời sống người dân dưới ách cai trị tàn bạo, băng hoại của CSVN. Vì thế ngay sau đó, CSVN đã cho toàn bộ hệ thống truyền thông gia nô đồng loạt cắt xén, xuyên tạc ý nghĩa, tuyên truyền, đánh lừa dư luận, trong mục đích xách động quần chúng phản đối, lên án, hầu tạo ra một làn sóng lấp liếm sự thật cướp đoạt tài sản của Giáo Hội một cách trắng trợn và bỉ ổi như đã xẩy ra.

Theo dõi hệ thống truyền thông gia nô của CSVN, có lẽ không ai không nhìn ra cái gian manh đầy ác ý, khi câu nói bị cắt xén chỉ còn lại một đoạn ngắn
“Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam.”
, và họ cũng không quên kèm theo những nhận định vu khống cho rằng, đây là một câu nói đã “xúc phạm dân tộc Việt Nam một cách nghiêm trọng”... Trong những giây phút đầu tiên bị xuyên tạc, cũng có nhiều người chưa kịp suy nghĩ, nên cũng tỏ ra bị giao động, pha chút ra ngỡ ngàng, thắc mắc. Tuy nhiên ngay sau đó, đại đa số đã nhận ra cái trò lưu manh bỉ ổi này, ngoại trừ một số cò mồi và Việt gian đang cố tình xuyên tạc.

Cũng trong câu nói này đại đa số cho rằng, không cần phải là một người thông minh hay có trình độ học vấn cao, chỉ cần một người bình thường, bình tĩnh một chút cũng có thể phân biệt được rằng một cái “hộ chiếu” không bao giờ có thể đại diện hay tượng trưng cho cả một dân tộc. Để chứng minh điều này, thiết nghĩ cũng nên nhìn lại dòng lịch sử năm ngàn năm lập quốc của Việt Nam, trong đó biết bao nhiêu triều đại, có hưng , có suy, có tốt, có xấu và mỗi một triều đại, một chế độ chắc chắn đều có các “hộ chiếu” khác nhau, và tất cả đều đã qua đi theo thời gian, duy nhất chỉ còn lại dân tộc là mãi mãi được trường tồn. Như vậy làm sao có thể cho rằng cái “hộ chiếu” thổ tả của CSVN lại có thể tương trưng cho cả dân tộc Vi ệt Nam một cách cưỡng từ, đoạt lý như thế. Thật là khôi hài, chỉ cần một phút bình tâm nghĩ kỹ, có lẽ khó có ai có thể phủ nhận câu nói của đức TGM Ngô Quang Kiệt không những chỉ chính xác ở nghĩa đen, mà còn chính xác cả nghĩa bóng của nó, câu nói cũng bao hàm những nỗi trăn trở, ưu tư và đánh dấu một giai đoạn đau thương của cả một dân tộc trên dòng lịch sử. Nếu hiểu theo nghĩa đen, sự thật bất cứ ai cầm tấm “hộ chiếu” được cấp từ nhà cầm quyền CSVN ra nước ngoài, họ đều bị các nhân viện hải quan trên thế giới có một cái nhìn soi bói và nghi kỵ. Bởi lẽ đa số những người mang tấm hộ chiếu này, thường mang đến những sự bất ổn trong xã hội yên bình của họ.

Nhìn lại những năm vừa qua, khi người Việt Nam cầm tấm “hộ chiếu” XHCH ra nước ngoài, rất nhiều người tìm cách ở lại, kể cả công nhân viên chức nhà nước. Một số trốn ở lại bất hợp pháp, hoặc gian dối trên mặt hộ tịch để xin được ở lại. Một số cũng tạo ra những tệ đoan phi pháp như buôn lậu bạch phiến, thuốc lắc và kể cả chuyển ngân bất hợp pháp đã từng xẩy ra như trường hợp phi hành đoàn Air Việt Nam đã bị bắt tại Úc, với trên nửa triệu dollars tiền mặt trước đây.

Còn nếu nói về nghĩa bóng của câu nói, có lẽ ai cũng biết, với một chế độ đầy rẫy những bất công băng hoại, xã hội bát nháo, giáo dục suy đồi, niền tin và tư duy bị bóp nghẹt, bóc lột, đàn áp,v,v.... Một đất nước mà người thiếu nữ phải bóp nát nhân phẩm, trần truồng cho ngoại nhân khám xét, rờ nắn, chọn lựa như những con vật, các em bé từ 5 đến 14 tuổi bị bắt làm nô lệ tình dục tại các nước lân bang, và đốn mạt hơn nữa là sự kiện bán nước một cách trắng như sự kiện Nam Quan, Bản Giốc, Trường Sa và Hoàng Sa, đã xẩy ra dưới chế độ CSVN, tất cả những sự thật này cả thế giới đều biết. Như vậy, bất cứ ai cầm cái “hộ chiếu” của CSVN ra ngoài, chắc chắn sẽ mang một tâm trạng nhục nhã, nếu họ còn đầy đủ lương tri của một con người.

Ngược lại, nếu một đất nước thực sự tự do, dân chủ, người dân được an cư lạc nghiệp, nhà cửa không bị cướp một cách trắng trợn để phải màn trời chiếu đất, rong ruổi khiếu kện từ đời này qua đời khác trong vô vọng, một xã hội an lành, tư duy, niềm tin không bị tước đoạt, thì chắc chắn cái “hộ chiếu” ấy rất đáng được hãnh diện như các loại giấy xuất cảnh của các nước tự do trên thế giới và ngay cả giấy xuất cảnh của chế độ miền Nam trước 1975. Do đó, khi nghe câu nói của đức TGM Ngô Quang Kiệt đại đa số nhận định, đây chính là một thông điệp xuất phát từ sự ý thức dân tộc của một người dân và lòng đạo đức và nhân ái của một nhà tu, ngài gởi đến một tập đoàn phi nhân CSVN như một lời nhăc nhở, hãy nhìn vào thực tế để có thể giác ngộ, lột xác đứng thẳng làm một con người đúng nghĩa, đừng cúi gục đầu làm con vật chỉ biết hà hiếp, cấu xé người dân mà lại cúi đầu nhục nhã trước ngoại bang.

Chỉ cần nhìn vào những sự việc lật lọng và hành xử bỉ ổi đã và đang xẩy, có lẽ cả thế giới phải buông tiếng thở dài thương xót cho haòn cảnh dân tộc Việt và chắc chắn họ sẽ cảm thông được nỗi nhục mà toàn dân tộc đang đau khổ gánh chịu chỉ vì không may đất nước bị khống chế bởi một bọn nam di CSVN.

Để minh họa thêm rõ nét cho sự nhục nhã này, một bản thăm dò của Tổ Chức Tư Vấn Các Rủi Ro Kinh Tế và Chính Trị, viết tắt là PERC, đã được công bố vào ngày 21.9.2008 cho biết:
”Việt Nam được xếp đứng kế cuối trong bảng xếp hạng các thể chế tư pháp khu vực Châu Á”
. Ngoài ra, Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế của Hoa Kỳ cũng vừa công bố một phúc trình nhan đề "Vietnam Policy Focus" nói về những vi phạm quyền tự do tôn giáo tại Việt Nam, và đã kêu gọi Bộ Ngoại Giao Mỹ đưa Việt Nam trở lại danh sách các quốc gia cần đặc biệt quan tâm về tự do tôn giáo CPC. Cũng trong vấn đề này, Nhân chuyến thăm Việt Nam, trong một bài diễn văn ngày 11-9-2008, ông Jack Straw, Bộ Trưởng Tư Pháp Anh Quốc cho biết “
Hy vọng là trong vòng bốn mươi năm nữa, Việt Nam có thể khẳng định vị trí trên trường quốc tế, trong vai trò một lực đẩy tiến bộ mang lại sự thay đổi xã hội cũng như phát triển kinh tế, dựa trên nền tảng luật pháp và tôn trọng nhân quyền”.
Như vậy vì một lý do nào đó, người dân Việt phải cầm cái hộ chiếu của CSVN ra ngoại quốc có đáng nhục nhã không? Tất cả đã có câu trả lời chính xác.

Trở lại vấn đề, sau nhiều ngày hệ thống truyền thông CSVN cố gắng bôi nhọ và kết tội đức TGM Ngô Quang Kiệt, nhưng đến nay đã thì sự kiện bôi nhọ ấy đã bị một phản ứng ngược rất sôi động trong toàn dân, đặc biệt là giới thanh niên, sinh viên. Theo nhiều nguồn tin và một số cuộc khảo sát cho biết, hiện nay có khoảng trên 80% giới trẻ ủng hộ câu nói của đức TGM Ngô Quang Kiệt, đồng thời họ cũng cho biết mức độ chính xác của câu nói đúng 100% với hoàn cảnh đất nước hiện tại.

Sau cùng, đại đa số cũng nhận định, câu nói của đức TGM Ngô Quang Kiệt không những chỉ mang tính cách một “Dấu ấn lịch sử”, mà còn là những “khuôn vàng thước ngọc” dạy cho tập đoàn khát máu CSVN, để hy vọng chế độ phi nhân ấy có thể thấm nhuần và “tiêu hoá” được những ý nghĩa sâu xa trong câu nói, hầu có thể trở thành những con người thực sự đầy đủ nhân tính. Do đó, thiết nghĩ CSVN nên chấm dứt ngay những trò cắt xén, xuyên tạc bôi nhọ nàyï. Đồng thời phải tỏ ra hân hoan và hân hạnh đón nhận, suy gẫm, tự “cải tạo” bản thân để nỗi nhục nhã mà đức TGM Ngô Quang Kiệt đã nhắn gởi qua hình ảnh ẩn dụ tấm “hộ chiếu” phải biến mất, trả lại Tổ Quốc và người dân Việt Nam cái quyền tự quyết, và toàn thể dân Việt sẽ được tiếp tục kiêu hãnh với dòng lịch sử của tiền nhân vơí tất cả xương máu và tâm huyết của những anh hùng liệt nữ để lại trên quê hương.

Câu Nói Lịch Sử
(Câu nói lịch sử của Đức TGM Ngô Quang Kiệt tại phiên họp với UBND Hà Nội “Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ.... Chúng tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm....Thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng”).

Một câu nói đã đi vào lịch sử
Cảnh “ma ruồng, cơn ngặt” của hôm nay
Ôi đau thương, ôi! điếm nhục chua cay
Tấm “hộ chiếu” cưu mang đầy ý nghĩa

Nhìn đất nước, âm u như mộ địa
Tiếng kêu than, rên rỉ nuốt căm hờn
Còn đau buồn, còn nhục nhã nào hơn
Câu nói ấy là muôn ngàn sự thật

Tấm “hộ chiếu” từ tập đoàn khuất tất
Có gì vui để hãnh diện bây giờ
Ôi! cuộc đời lắm kẻ vẫn còn mơ
Hay giấu kín lương tri, rồi chối bỏ

Nhìn cuộc thế cam go, mù giông gió
Câu nói kia dùng thức ngộ nhân tình
Thế gian này còn lắm nỗi điêu linh
Khi Cộng Sản còn tung tăng bay nhảy

Một câu nói là những điều trông thấy
Cho tha nhân thức tỉnh, đớn đau lòng
Chí quật cường, xin gạn đục, khơi trong
Và tẩy uế, tìm yên vui dân tộc.


Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)


Trong lúc sự kiện tại Thái Hà đang đi vào căng thẳng hầu như quyết liệt, CSVN lại nuốt lời cam kết một cách trắng trợn, ra lệnh cho lực lượng an ninh bao vây, san bằng toà Khâm sứ, với hình thức xây dựng một “công viên cây xanh”. Sự kiện này đã được loan tải đi khắp thế giới qua những cơ quan truyền thông, và để lại trong lòng người Việt Nam trên khắp thể giới một cái nhìn chính xác hơn, rõ ràng hơn về bản chất CSVN. Từ đó trong dư luận cũng đưa ra nhiều nhận định và cùng bày tỏ một sự “hiệp thông” với nỗi đau trong cuộc “cầu nguyện” đi tìm công lý và công bằng của tất cả hàng giáo phẩm cùng giáo dân tại Hà Nội nói riêng và Giáo hội Công Giáo VN nói chung.

Trước sự kiện đã xẩy ra, một số người cho rằng CSVN cho san bằng Toà Khâm Sứ là một chiến thuật làm tản lực của giáo dân và dư luận, trong lúc sự việc tại Thái Hà đã qúa căng thẳng, có thể đi vào bế tắc vì sự thật trắng đen đã quá rõ ràng. Nếu ai đã quan tâm theo dõi sự kiện Thái Hà trong những ngày qua, chắc chắn đã cũng thấy được sự lúng túng trong khuất lấp, để CSVN phải đưa ra một số bằng chứng ngụy tạo một cách rất ấu trĩ, dù cho đó là thành phần đảng viên của họ. Vì vậy, trong cái thế “Tấn, thối lưỡng nan” ấy, có lẽ không còn cách nào hơn để có thể hoá giải, lấp liếm, CSVN phải dùng hạ sách biến Toà Khâm Sứ cũ thành một công viên với lý do “phục vụ chung cho nhân dân” hầu khoả lấp những gian dối, lưu manh đã bị bại lộ.
Theo một số nguồn tin cho biết, khu đất Toà Khâm Sứ cũ đã được chia lô để phát mãi và cũng đã nhận một số tiền đặt cọc rất lớn. Giờ đây, trước tình thế căng thẳng, CSVN c ảm thấy nuốt không trôi, nên cực chẳng đã đành “ngậm đắng, nuốt cay” tốn thêm tiền để biến thành công viên. Tuy nhiên với bản chất lưu manh của CSVN, nhiều người cho rằng đây chỉ là một kế hoãn binh, công viên cũng chỉ là một hình thức tạm thời, đợi một vài năm khi tất cả sự việc tranh chấp đã trôi vào quên lãng, họ sẽ tiếp tục kế hoạch âm thầm phát mãi, lúc đó Tổng Giáo Phận Hà Nội sẽ không trở tay.

Nói về khu đất Toà Khâm Sứ cũ, theo tin của Asia News cuối năm 2007 đã loan, dựa theo bản tin Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội đưa ra, CSVN quyết định “Để tỏ lòng kính trọng Đức Giáo Hoàng và Toà Thánh Vatican, CSVN cho phép Tổng Giáo Phận Hà Nội được quyền xử dụng Toà Khâm Sứ cũ như một tài sản của giáo hội”. Tuy nhiên, đã hơn tám tháng chờ đợi, sự cam kết này vẫn chưa được thực hiện và đến nay, CSVN lại lật lọng, đơn phương hủy đi những gì đã cam kết, và ngang nhiên phá hủy Toà Khâm Sứ cũ để xây dựng công viên. Như vậy, đây có phải là hành xử của một chính quyền thực sự, hay chỉ là một bọn thảo khấu lật lọng, lừa bịp, chắc chắn đã quá đã sáng tỏ.

Để chứng minh cho điều này, chỉ cần đọc sơ “Chương I” nói về “Chế Độ Chính Trị” trong bản Hiến pháp năm 1992 CHXHCNVN, chắc chắn ai cũng thấy được những hành xử trái khoáy mà CSVN đang phỉ nhổ lên chính bản Hiếp pháp họ. Thí dụ điển hình như điều 3 đã quy định: “Nhà nước bảo đảm và không ngừng phát huy quyền làm chủ về mọi mặt của nhân dân, nghiêm trị mọi hành động xâm phạm lợi ích của Tổ quốc và của nhân dân; xây dựng đất nước giàu mạnh, thực hiện công bằng xã hội, mọi người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện.”

Điều 8 cũng quy định: “Các cơ quan Nhà nước, cán bộ, viên chức Nhà nước phải tôn trọng nhân dân, tận tụy phục vụ nhân dân, liên hệ chặt chẽ với nhân dân, lắng nghe ý kiến và chịu sự giám sát của nhân dân; kiên quyết đấu tranh chống mọi biểu hiện quan liêu, hách dịch, cửa quyền, tham nhũng”. Như vậy, hành động nuốt lời cam kết, dùng cường lực bao vây Toà Khâm Sứ cũ, san bằng với lý do làm công viên đã cho thấy Luật pháp và Hiến pháp CSVN chỉ là một mớ giấy lộn, chính họ đã ký kết và cũng chính họ đã xé bỏ tất cả, và hành xử của CSVN đối với Giáo xứ Thái Hà có phải là một hành động “thực hiện công bằng xã hội, mọi người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện.” hay “tôn trọng nhân dân, tận tụy phục vụ nhân dân” như Hiến pháp quy định không?

Trở về riêng vấn đề nhà đất, nếu CSVN nói rằng, tất cả đất đai đều do đảng và nhà nước quản lý, đưa vào công ích xã hội như những lời bịp bợm đã từng rêu rao. Vậy thử hỏi những khu đất của Tôn giáo hay những căn nhà của dân oan bị đảng và nhà nước cướp, đã được xử dụng như thế nào? Có phải đang ra phúc lợi cho người dân không? Hay chỉ phụ vụ cho một thiểu số quyền lực mua đi bán lại làm giầu trên mồ hôi, nước mắt oan khiên của người dân. Ngược lại, nếu thực sự phục vụ quyền lợi chung cho đất nước như CSVN tuyên bố, thì tất nhiên đảng và nhà nước phải hoan hỷ trả lại nhà đất cho dân, nhất là những cơ sở tôn giáo như giáo xứ Thái Hà và Toà Khâm Sứ cũ. Bởi lẽ dân có an cư, mới có thể lạc nghiệp để xây dựng đất nuớc. Hơn nữa, theo dòng lịch sử từ cổ chí kim, từ đông sang tây, các cơ sở Tôn giáo luôn là những nơi phục vụ đời sống tinh thần con người một cách tích cực và mang lại nhiều hiệu quả trong công việc ổn định xã hội, thăng hoa đời sống đạo đức của nhân loại. Tôn giáo không phải là những nơi tồn trữ những lưu manh, lươn lẹo, bịp bợp để phá hoại đời sống tâm linh và lũng loạn xã hội như những cơ chế độc tài toàn trị, trong đó có CSVN. Nếu như CSVN biết nói vì lợi ích chung của xã hội và đất nước, thì tại sao lại cố nuốt đi những cam kết với Tổng Giáo Phận Hà Nội vào cuối năm 2007, để giờ đây dùng bạo lực ăn cướp một cách trắng trợn như đang xẩy ra.

Trải qua hơn nửa thế kỷ, thế giới ngày nay đã tiến bộ rất xa để thực thi nhân bản một cách tốt đẹp hơn. Nhưng rất tiếc CSVN vẫn không thể thay đổi, hoà nhập với thế giới để trở thành một con người thực sự đầy đủ nhân tính. Sự kiện sự lật lọng những cam kết với Toà Tổng Giáo Phận Hà Nội, dùng bạo lực san bằng Toà Khâm Sứ là một bằng chứng hiển nhiên, bất khả chối từ. Ấy thế mà vẫn còn một số cá nhân, đảng phái vẫn cố tình bưng tai, nhắm mắt, cong lưng, uốn lưỡi, tung hô CSVN là đã “đổi mới, ý thức, giác ngộ” mới là một điều đáng khinh và đáng tởm, vì thực chất CSVN chỉ là một bọn cướp tàn nhẫn, vô sỉ nhất trong các loại cướp trên thế gian.

Trở lại sự kiện Toà Khâm Sứ và Thái Hà, thiết nghĩ giờ đây đã đến lúc không còn niềm tin nào để có thể “đối thoại, tôn trọng sự thật trong tinh thần công bằng và bác ái” nữa. Ngược lại, chỉ còn một cách duy nhất là kiên trì giữ vững lập trường, chấp nhận mọi nghịch cảnh để tìm một sự “đột phá” mới trong công cuộc “rong ruổi” đi tìm chân lý trong công bằng như câu kinh thánh “Người đi trong nước mắt, mang hạt lúa gieo trên cánh đồng. Người về trong vui hát với những bông lúa vàng nặng chĩu trên tay”...

Tóm lại, trước một thế lực sắt máu lưu manh như CSVN, thực sự niềm tin đã chết từ hơn nửa thế kỷ qua, không còn ai có thể hy vọng những con ngưòi CS có thể còn đọng lại một ít lương tri và nhân tính. Do đó, trong công cuộc đấu tranh cam go này, nguyện ơn trên phù hộ cho tất cả hàng giáo phẩm và giáo dân trong Tổng Giáo Phận Hà Nội nói riêng và toàn thể giáo dân khắp thế giới nói chung, được đầy ơn trên từ ngôi ba “Thánh Thần” , tiếp tục kiên trì, vững tin vào chính nghĩa để tiếp tục đi hết “đoạn đường thánh giá” hôm nay, cùng nhau gieo những “hạt lúa” công bình, bác ái trên khắp nẻo quê hương. Và chắc chắn sẽ gặt hái được những “bông lúa vàng” nặng chĩu hạnh phúc trong tương lai.

Hiệp Thông
(Được tin CSVN đã nuốt lời cam kết, khởi công sản bằng Toà Khâm Sứ để biến thành công viên. Xin hiệp thông với tinh thần bất khuất cuộc cầu nguyện đi tìm công lý và công bằng tại Toà Khâm Sứ & Thái Hà)

Tiếng uất nghẹn Thái Hà đang réo gọi
Nỗi oan khiên đồng vọng khắp năm châu
Đốt lửa thiêng, tan cuộc thế bể dâu
Mong chia sẽ tình “hiệp thông” chính nghĩa

Nhìn cuộc thế, Ôi! quá nhiều mai mỉa
Thế cầm quyền, toàn một lũ vô tri
Tin làm sao, một chế độ bất nghì
Khi pháp luật được dựa trên bạo lực

Chớ mơ tưởng, quay về nơi hiện thực
Thấy được gì, toàn lươn lẹo gian manh
Lời hứa kia như gió thoảng qua mành
Chỉ còn lại, một nỗi đau bịp bợm

Tin sao được, loài man di hung tợn
Quãng đường dài rong ruổi với chính tâm
Giữa thanh thiên, chẳng lẽ cứ bị lầm
Dẫu ngậm đắng, nuốt cay, cùng tiến bước

Gom tất cả niềm tin trong mộng ước
Sẽ một ngày chân lý được thăng hoa
Kinh tình yêu, nhân ái thắng gian tà
Trong “cầu nguyện”xây lâu đài hạnh phúc.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)