"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."


 - Phạm Thanh Phương (Úc Châu)-
 
Trong những ngày cuối năm âm lịch, người dân Việt Nam khắp nơi đang nhộn nhịp chuẩn bị đón một năm mới với những hy vọng mới đến với cuộc đời, mong rằng tất cả sẽ khá hơn, nhất là trong hoàn cảnh dân tộc Việt Nam đau khổ, đang ngụp lặn trong vũng bùn uất nhục, nhơ nhớp dưới chế độ CSVN. Trong bầu không khí nhộn nhịp ấy, một sự kiện đốn mạt, tang thương đã xẩy ra tại Giáo xứ Đồng Chiêm thuộc Huyện Mỹ Đức- Hà nội vào ngày 6-1-2010 vừa qua. Sự kiện xẩy ra thật bất ngờ, khi nửa đêm nhà nước CSVN điều động hơn 600 bộ đội, công an và chó săn đến bao vây giáo xứ, đập phá Thánh giá, xử dụng roi điện và hơi cay, gây thương tích cho một số giáo dân. Sự kiện thô bạo và mờ ám này đã chứng tỏ bản chất đốn mạt, gian ác của CSVN không thay đổi, dù có thiết lập bang giao với Toà thánh Vatican. Như vậy, khối Công giáo Việt Nam sẽ vẫn tiếp tục bị đàn áp, cướp bóc như những tôn giáo khác, một khi không chịu biến chất trở thành “Quốc doanh”, làm con rối phục vụ cho đảng và nhà nước CSVN.

Cũng trong ngày 6-1-2010 sau khi biến cố xảy ra, một thánh lễ đồng tế tại Đồng Chiêm đã được cử hành long trọng với một số Linh Mục từ Hànội về hiệp thông, cầu nguyện cho đức tin được vững vàng hơn trước những khổ nạn, uất nhục mà giáo dân Đồng Chiêm nói riêng và toàn dân tộc nói chung đang gánh chịu dưới thế lực tàn ác CSVN. Trong thánh lễ đồng tế, vị chủ tế Lm  Phạm minh Triệu đã nhắn gửi rất nhiều điều quan trọng đến nhà nước CSVN, giáo dân Đồng Chiêm và có thể nói rằng những lời nói ấy như một thông điệp, trải lòng đến tất cả người dân Việt Nam chúng ta trên toàn thế giới, những người còn quan tâm, tha thiết đến tiền đồ tổ quốc và dân tộc. 

Mở đấu bài giảng, Lm Triệu cho biết, người không lấy gì làm ngạc nhiên khi nhà nước CSVN có những hành vi thô bạo thất nhân tâm như vậy.Tuy nhiên,   
 “chỉ co điều ngạc nhiên là cái lưỡi của nhà nước này, mới lễ giáng sinh vừa qua vào toà giám mục, các nhà thờ, bắt tay, tăng hoa chúc mừng và rồi chưa đưọc hơn 10 ngày họ đã đến hạ tượng Thánh giá xuống. Đây coi như một sự sỉ nhục vào chính bản thân họ, chẳng khác nào hành động ngửa mặt lên trời nhỏ nước bọt, đó là một điều khó hiểu đối với chúnh ta”...
Về sự kiện này, thực ra cũng chẳng có gì gọi là khó hiểu, dư luận cho rằng, có lẽ vì người đã đặt niềm tin vào chuyến đi Vatican của Nguyễn Minh Triết , CSVN sẽ có một hoà hoãn, nhẹ nhàng hơn với Công giáo. Do đó, sự kiện xẩy ra đã gây cho người một chút ngạc nhiên, và cũng chính sự bấtchợt đó, người đã quên di ngôn của cố TT Nguyễn Văn Thiệu “Đừng tin những gì CS nói nà hãy nhìn kỹ những gì CS làm”, một chân lý bất khả di mà hầu như đại đa số người dân Việt đã thuộc nằm lòng, nhất là sau biến cố đau thương 30-4-1975.

Cũng trong bài giảng, Lm Triệu chia sẻ  
“Đối với người Công giáo, Thánh giá là chìa khóa mở cửa thiên đàng, là lá cờ chiến thắng, là con tầu vượt qua biển đỏ.... Hôm nay, Thánh giá bị đập, chẳng lẽ chúng ta sẽ không còn chià khoá mở cửa thiên đàng, không còn con tầu để vượt qua biển đỏ hay sao...?? ... Cây thánh giá bằng gỗ, bằng sắt, bằng Ciment đã bị hạ xuống, tất nhiên sẽ có hàng ngàn hàng triệu cây Thánh giá khác sẽ được dựng lên trong lòng mỗi cá nhân chúng ta, và chính chúng ta sẽ tạo được chià khóa mở cửa thiên đàng, sẽ tạo được con tầu đưa chúng ta vượt qua biển đỏ. Đó mới là điều chúng ta phải hướng tới...”. 
Nghe những lời giảng này, thiết nghĩ dù không phải là một tín đồ Công giáo, nhưng những người có tấm lòng quan tâm đến công cuộc đấu tranh chung, tất nhiên sẽ hiểu, “cây Thánh giá” trong lòng mỗi người chính là sự kiên trì đấu tranh chống lại sự dữ để vượt qua “biển đỏ” CSVN.  Chỉ có sự nhiệt tâm và kiên trì trong chính nghĩa mới có thể trở thành “chià khóa mở cửa thiên đàng, là con tầu đưa chúng ta vượt qua biển đỏ...”, một cái biển khổ ải, gian truân máu lửa, không chỉ có người Công giáo đang gánh chịu mà là toàn thể dân tộc Việt Nam. Do đó, “điều chúng ta phải hướng tới” là giữ vững niềm tin, kiên trì tiếp tục đấu tranh, quyết tâm đưa đến chiến thắng loài qủy dữ. Đó chính là “chià khoá mở cửa thiên đàng” cho dân tộc. 

Nói về thái độ hèn nhược, tay sai của CSVN, Lm Triệu nhắn nhủ
“Những con cái của Chúa ngày hôm nay, quanh năm lũ lụt chưa đủ khổ hay sao mà còn bị tàn phá tâm hồn nữa... Tại sao không đi ra biên giới phương bắc mà đòi hải đảo Hoàng Sa đang bị Trung cộng chiếm đóng, các ngư dân của chúng ta đang bị đánh đập cướp bóc thì sao không lo cho họ. Tại sao lại đi đàn áp tôn giáo, từ Thái Hà, Toà Khâm Sứ, giáo xứ Loan Lý, Tam Tòa,v,v... Không chỉ có Công giáo , còn chùa Bát Nhã nữa... Và hôm nay đến lượt giáo xứ  Đồng Chiêm chúng ta”.
Với những câu hỏi này của Lm Triệu, có lẽ chỉ có một câu trả lời chung  CS là thế, họ chỉ là một thứ quái thú, có phải con người đâu. Bản chất của CS là chỉ biết hiếp đáp dân, đối với ngoại bang thì khiếp nhược như một cón chó ghẻ. Để nói rõ hơn bản chất CSVN, Lm Hữu chia sẻ tiếp
“ Người Việt Nam chúng ta có câu, “Khôn ngoạn đối đáp người ngoài, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”.... Trong khi đó thì luồn cúi với ngoại bang mà đi đàn áp chính đồng bào của chúng ta... Tại sao lại đưa những gánh nặng nề đau khổ đề trên những tâm hồn khao khát tự do, hoà bình với cuộc sống quanh năm lụt lội, thiên tai...”. 
Với một giọng xúc cảm, Lm Triệu nói tiếp 
“Chỉ có tà quyền mới làm những điều đó. Nếu là chính quyền thì không bao giờ làm những điều thất đức đó, và không bao giờ làm những điều lén lút trong bóng tối, chỉ có lực lượng của ma qủy, trộm cắp, phường cú vọ mới làm những cái chuyền mờ ám trong đêm tối mà thôi...  Như vậy những sự thăm viếng nồng thắm của đêm Giáng sinh có phải chăng là những bàn tay sắt bọc nhung?....”
Trước sự kiện  Đồng Chiêm, một số người cho rằng rồi cũng sẽ chẳng đi đến đâu, bùng lên rồi lại xẹp xuống như những sự kiện Toà Khâm Sứ, giáo xứ Thái Hà và một số nơi khác đã từng xẩy ra. Do đó, họ cũng không buồn quan tâm. Tuy nhiên, nếu nhìn xa hơn để thấy được con đường dài trước mặt phải đi và phải có hy vọng. Một câu hỏi được đặt ra ở đây, giả sử không có sự kiện đấu tranh của Toà Kâm Sứ , Thái Hà với thái độ cương quyết trong tinh thần “Uy vũ bất năng khuất” của Đức TGM Ngô Quang Kiệt thì thử hỏi khối Công giáo ngày nay có dám lên tiếng mạnh mẽ như Lm Nguyễn Trung Thành, Lm Nguyễn Văn Khải và giờ đây đến Lm Nguyễn Văn Hữu tại Đồng Chiêm với những lời tâm huyết và sự thật như vậy hay không?... Hơn nữa, có lẽ khó có ai có thể phủ nhận những sự kiện ấy cũng sẽ là những yếu tố dùng rèn luyện chiếc “chià khóa mở cửa thiên đàng”của dân tộc trong tương lai... 

Trong tình hình hiện tại, sự kiện Đồng Chiêm có lẽ rồi cũng phải “chìm xuồng” như dự đoán. Tuy nhiên, chắc chắn một điều là dư âm của tinh thần “Uy vũ bất năng khuất” ấy sẽ được kết tinh, đọng lại mãi mãi trong lòng người Công giáo nói riêng và dân tộc Việt Nam nói chung.... Bất cứ công cuộc đấu tranh nào cũng vậy, phải có những khởi điểm khó khăn, với những con đường chông gai máu lửa và đôi khi phải hy sinh ngay cả mạng sống. Do đó, nếu đòi hỏi thấy được ngay kết quả là một điều không tưởng, hay nói đúng hơn là thiếu viễn kiến trong đấu tranh. Hơn nữa, họ đã quên rằng dân Việt nam đang phải đấu tranh với một tập đoàn dã man tàn bạo như CSVN. 

Người Việt Nam có  câu “Góp gió thành bão”, những ngọn gió uất nhục, đau khổ đang thổi về từ bốn phương, tám hướng. Từ các cá nhân, tập thể đang nổ lực trong đấu tranh trong niềm tin của dân tộc, bao nhiêu người đã bị cầm tù, hành hạ như Lm Nguyễn Văn Lý, bao nhiêu người đa hy sinh, vinh viễn ra đi trong bóng tối... Chẳng lẽ tất cả đều vô ích hay sao.... Đối với một cái nhìn hời hợt, có thể chỉ thấy đây là những cơn gió nhẹ, tưởng chừng như lướt qua, rồi tan biến nơi cuối trời quên lãng. Nhưng ai có thể biết được những cơn gío ấy đang đi tìm điểm đồng quy, sẽ đồng quy ở đâu và vào lúc nào để trở thành cơn bão lớn cuốn trôi tất cả những đau thương, uất nhục của tổ quốc và dân tộc, cuốn trôi bè lũ tàn bạo, hèn nhược CSVN đưa vào hố sâu của lịch sử, xây dựng lại một nước Việt Nam thanh bình, hoan lạc...

Nhìn vào cục diện  đấu tranh hiện nay,  có lẽ không một ai có  thể phủ nhận công cuộc đấu tranh chung của toàn dân suốt hơn 30 năm qua đã đi từng bước rất chậm, chậm đến nỗi nhiều khi tưởng chừng như đang “dậm chân tại chỗ” . Sự trì trệ chậm chạp này đưa đến từ nhiều nguyên nhân, trong đó sự tuyên truyền và kìm kẹp bằng bạo lực đã làm cho sức đề kháng của dân tộc bị liệt hay bị chai đá trong sợ hãi. Như vậy, phải chăng những con người can đảm, chấp nhận thương đau để nói lên những điều trung thực trong hiện tại, hay những cuộc phản kháng và những lời nói của Đức TGM Ngô Quang Kiệt hay bài giảng của Dòng Chúa Cứu Thế mà CSVN đã lên án; Bài giảng của Giám mục Giuse Nguyễn Chí Linh trong đêm khai mạc lễ Năm Thánh tại Hà nội và đến nay với bài giảng của Lm Chánh xứ Đồng Chiêm Phạm minh Triệu đều là những liều thuốc hồi sinh, dùng phục hồi sức đề kháng của dân tộc trong tinh thần truyền thống “Uy vũ bất năng khuất” của lịch sử Việt Nam hay không...? Có lẽ trong chúng ta ai cũng có câu trả lời chính xác.Tóm lại, trong công cuộc  đấu tranh với một thế lực hèn hạ, tàn bạo, dã  man CSVN, ngoài công việc cảnh giác với những đám tay sai ”Ăn cơm Quốc Gia thờ ma CS” đang len lỏi tuyên truyền quấy phá. Điều quan trọng nhất là làm sao phục hồi được sức mạnh của dân tộc mà một số sự kiện chứng tỏ đang tiến hành, Như vậy, bài giảng của Lm Phạm minh Triệu chính là một thực thể qúy hiếm mà hầu như đa số những ngưới đang sống trong an bình, no ấm chưa phát huy được. Sau cùng, mong rằng hình ảnh và bài giảng của Lm Phạm minh Triệu sẽ như một tia sáng chiếu rọi đến khắp nơi trên thế giới, để tất cả mọi người dân Việt có thể bắt tay nhau kiến tạo được “Chìa khóa mở cửa thiên đàng” cho dân tộc hoặc tạo dựng được chiếc tầu đưa dân Việt Nam vượt qua biển đỏ CSVN.



Phạm Thanh Phương (Úc Châu) 
Tài liệu Đính Kèm:






Bài Giảng Lm Phạm minh Triệu 



-Phạm thanh Phương-

Vừa bắt đầu vào năm mới, một sự kiện đã xẩy ra có thể gọi là đặc biệt mà một số dư luận cho đã cho rằng đây dịp CSVN thể hiện sự “Lễ độ” tuyệt hảo trong tinh thần “16 chữ vàng và 4 tốt” sẽ được hai nước Việt -Trung cử hành trọng thể để đánh dấu 60 năm “Hữu nghị” trong năm nay như Nguyễn Tấn Dũng v à Ôn Gia Bảo đã tuyên bố tại Bắc Ngao trong năm qua. Hơn nữa, dư luận cũng cho rằng, sự kiện bộ đội biên phòng bắt một số trong 40 chiếc tàu đánh cá Trung cộng, lập biên bản trước khi cho về cũng là một hành động rất “anh dũng” nhằm xác định chủ quyền Việt Nam trên biển Đông và cũng là một bài học “Thế nào là lễ độ” hầu có thể nhắc nhở Trung cộng nên lưu tâm nhiều hơn trong cái tình “Hữu nghị môi hở răng lạnh”, để có những hành xử thích hợp, hầu cùng làm nổi bật ý nghĩa của “16 chữ vàng và 4 tốt” mà CSVN đã và đang kính cẩn tụng niệm.

Duyệt lại tình “Hữu nghị” Việt- Trung trong thời gian một năm qua, ngoài vấn đề Trung cộng chiếm đóng Hoàng Sa và khoanh vùng biển Đông gần như chiếm lãnh toàn bộ lãnh hải Việt Nam. Đồng thời thường xuyên bắt giữ, đòi tiền chuộc, đánh đập, cướp bóc tài sản của ngư dân Việt Nam một cách rất dã man, côn đồ. Tuy nhiên, không thấy đảng và nhà nước CSVN lên tiếng phản bác hay bày tỏ bất cứ một thái độ nào thể hiện sự bất bình, mặc dù toàn dân trong cũng như ngoài nước, hầu như ai cũng thấy đó là những sự kiện nhục quốc thể và là một mối đe dọa đến sự tồn vong của tổ quốc. Chẳng những thế, cái quyền được nhục cuả người dân cũng bị đảng và nhà nước tước đoạt một cách trắng trợn, chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại. Vì vậy, bất cứ ai lên tiếng bày tỏ sự uất ức, nhục nhã về sự những sự kiện này, đều được đảng và nhà nước quy vào tội “phá hoại nền an ninh quốc gia”, xử lý nghiêm ngặt bằng những bản án nặng nề, khủng bố hay cầm tù. Để lý giải cho những hiện tượng nêu trên, một số dư luận từ đảng và nhà nước đưa ra cho rằng, vì muốn thực hiện đúng nghĩa tình “Hữu nghị” một cách “nghiêm túc”, nên đảng và nhà nước CSVN không muốn làm mất lòng “anh em, láng giềng” nên “Gặp thời thế, thế thới phải thế” mà thôi, “Thân bất do kỷ” mà, biết sao bây giờ. Hơn nữa, trong tinh thần hữu nghị “Núi liền núi, sông liền sông” tất cả đều là của chung, không có vấn đề gì quan trọng đề phải ồn ào. “Hôm nay, anh em mình cần thì xử họ dụng, mai một tính sau... có mất cũng mất vào tay anh em mình thôi, có phải người ngoài đâu mà tính toán, lo sợ”.

Đồng thuận với những lý giải trên của đảng và nhà nước CSVN, một số dư luận cho rằng, hành xử của đảng và nhà nước CSVN không phải là thái độ hèn mạt của những tên tay sai như đại đa số nhận định. Ngược lại, sự im lặng trước những đau khổ của ngư dân khi bị hành hạ cướp bóc, trước nỗi nhục quốc thể ấy chỉ là hành xử “cực kỳ văn hoá” của “đỉnh cao trí tuệ” mà thế gian này hiếm ai có thể hiểu được. Ngoài ra, qua sự kiện bộ đội biên phòng CSVN chỉ bắt giữ, lập biên bản và tha số tầu ngư dân Trung cộng vi phạm lãnh hải Việt Nam chỉ là thể hiện sự khôn khéo đầy nhân tính, đề cao ý nghĩa của nhân bản “Lấy chí nhân thay cường bạo” hầu thức ngộ lòng người. Đồng thời cũng thể hiện được cái tinh túy trong tinh thần “16 chữ vàng và 4 tốt” một cách trân trọng triệt để như một điểm son, dùng tô điểm thêm cho ngày kỷ niệm 60 năm “Tình hữu nghị môi hở, răng lạnh” Việt- Trung thắm thiết hơn, đẹp đẽ hơn. Ngoài ra, hành xử của bộ đội biên phòng cuả CSVN được xem là một thái độ rất đúng đắn, bởi lẽ “Kim vàng ai nỡ uốn câu. Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời” huống chi trong cái tình “hữu nghị” mà lại dùng những biện pháp mạnh, tất sẽ không hay, mất đi cái nghĩa “quân tử” của Khổng học, đã du nhập vào nước ta cả mấy ngàn năm qua.

Tuy nhiên đại đa số lại cho rằng, dù có nói gì chăng nữa, và nếu có thể gom tất cả chữ nghĩa của thế gian, có lẽ cũng không thể nào biệm minh, che lấp được cái bản chất vong nô của CSVN. Nếu nói rằng CSVN đang thể hiện mẫu người “quân tử” của Khổng học thì chẳng lẽ mả Khổng Tử chỉ vượng ở Việt Nam, còn cái gốc rễ bên Tầu lại bị mục nát, thối rữa từ rồi hay sao?. Về điều này, nếu chịu khó bình tâm suy nghĩ một tí, tất sẽ thấy những hành xử trong cái tình “Hữu nghị, sông liền sống, núi liền núi” nêu trên của cả hai bên CSVN và Trung cộng, thì chắc chắn phải nói mả Khổng Tử đã vượng cả hai nơi Hoa - Việt mới đúng. Bởi lẽ, hành xử thô bạo, trịch thượng của Trung cộng và sự nhũn nhặn, kính cẩn đến hèn mạt cuả CSVN chẳng qua chỉ là hai bên đang thực hiện cái đạo Tam Cương qua câu “Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu... Quân xử thần tử, thân bất tử bất trung” mà thôi.... Đi ngược dòng lịch sử CSVN từ hơn nửa thế kỷ qua cho đến bây giờ, có lẽ khó có ai có thể phủ nhận sự liên hên giữa CSVN đối với Trung cộng tựa như cái đạo Tam Cương trong Khổng học, trong đó Trung cộng tượng trưng cho “Quân- Sư- Phụ”, CSVN tượng trưng vai trò củ “Thần- Tử”. Nếu nói một cách bình dân dễ hiểu hơn thì đây là sự liên hệ chủ tớ, hay chính xác hơn nữa là sự liên hệ ông chủ Trung cộng và con “chó ngoan” CSVN, không hơn, không kém.

Cũng trong chiều hướng này, đại đa số nhận định, nếu xử dụng câu “Kim vàng ai nỡ uốn câu. Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời” trong trường hợp này có vẻ hơi cọc cạch một chút, nói thế chẳng hoá ra CSVN là loại ngu độn, còn Trung cộng mới là kẻ khôn, là một loại “kim vàng”, cũng có lẽ vì vậy ngư dân của họ mới hãnh diện, hiên ngang xâm phạm lãnh hải Việt Nam một cách rất ư là tự nhiên, bởi họ biết được đám đầy tớ CSVN sẽ không bao giờ dám dùng “kim vàng” của ông chủ để “uốn câu” một cách bừa bãi, ngược lại lúc nào cũng phải kính trọng nâng niu. Hơn nữa, ngư dân Trung cộng cũng biết chắc rằng CSVN sẽ không dám có thái độ gì, dù họ có ngang ngược xâm phạm đến đâu chăng nữa , thì vẫn an toàn thong dong, cùng lắm chỉ dám “lập biên bản” cho vui rồi tiễn chân ra về an toàn, không thể xẩy ra những cảnh tượng đốn mạt như Trung cộng đã đối xử với ngư dân Việt Nam trong năm qua. Chẳng những thế, họ còn biết được dù hoàn cảnh có ra sao chăng nữa thì chắc chắn CSVN vẫn phải “hồ hởi” tung hô “6 chữ vàng và 4 tốt” như một cái máy, như đã từng thực hiện từ hơn nửa thế kỷ qua... Ngược lại, dưới mắt Trung cộng thì bè lũ CSVN chỉ là một loại tay sai ngu xuẩn, nên ngư dân Việt Nam mới phải gánh chịu những nhục nhã, nghiệt ngã đắng cay.

Song song với những nhận định trên, đa số cũng cho rằng, nếu lý luận thái độ và hành xử của CSVN qua sự kiện 40 ngư thuyền Trung cộng xâm nhập lãnh hải vừa qua là mang ẩn ý dùng sự “lễ độ” thức ngộ lòng người thì lại càng khôi hài và ấu trĩ, mà phải nói CSVN đang thực hiện hai chữ “lễ độ” mà ông chủ Trung cộng đã dạy dỗ đầy tớ rất cẩn thận mới đúng. Một điều trái khoáy khác, khi cho rằng CSVN đang thực hiện lời cụ Nguyễn Trãi để “Lấy chí nhân thay cường bạo” lại cả một sự mâu thuẫn không thuyết phục được ai, kể cả những trẻ em thuộc lớp tuổi mần non, đang bập bẹ trong ngưỡng cửa học đường.... Một câu hỏi được đạt ra ở đây, “Chí nhân” ở đâu ? Trong khi cả thế giới ai còn lạ gì cái thú tính của CSVN đối với người dân Việt trong mọi lãnh vực. Một loại máu lạnh chỉ biết cướp bóc, đàn áp, giết chóc thì có lẽ một tí nhân tính cũng khó có thể tồn đọng trong họ, vậy tìm đâu ra “Chí nhân” bây giờ. Do đó, nếu áp dụng hai chữ “Chí nhân” ở đây thì e rằng lại chứng tỏ thêm một điều ngu xuẩn, vô tình hay cố ý lại vướng vào cái tội đang phỉ báng cụ Nguyễn Trãi và nền văn hóa truyền thống của lịch sử Việt Nam với hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước. Vì vậy đại đa số nhận định, nếu muốn chính xác có lẽ trong ngôn ngữ Việt Nam không còn chữ nào hơn và đầy đủ ý nghĩa hơn ngoài bốn chữ “Chí ngu, chí hèn” đối với hành xử vong nô cuả CSVN trong cái gọi là tình “Hữu nghị Việt -Trung môi hở răng lạnh” mà CSVN đã và đang kính cẩn thi hành từ 60 năm qua.

Tóm lại, trong năm mới tất nhiên sẽ có nhiều sự liện mới và có thể CSVN sẽ có những thủ đoạn mới mẻ tinh vi hơn, hầu mong ru ngủ được nhiều người và biến cộng đồng người Việt tỵ nạn CS vô tình trở thành thần dân của chế độ, triệt tiêu ngọn lửa đấu tranh trong toàn dân, hầu mong có thể phát triển sự nghiệp tay sai, buôn dân, bán nước của tên đồ tể Hồ Chí Minh để lại một cách hoàn hảo hơn. Do đó, cũng trong năm mới, mong rằng người Việt tỵ nạn chúng ta cảnh giác hơn nữa, hầu có thể đập tan tất cả những âm mưu lũng đoạn, tuyên truyền bịp bợm như “CSVN đã biết nghĩ đấn tiền đồ của tổ quốc và dân tộc, đang mua vũ khí, củng cố quốc phòng, để chống lại Trung cộng, đòi lại Hoàng Sa va Trường Sa,v,v... Như vậy, vì tình yêu tổ quốc, vì tiền đồ dân tộc, cộng đồng người Việt tỵ nạn nên đem tình yêu đánh đổ hận thù, cùng hợp lực chống ngoại xâm và canh tân đất nước..”,v,v... Ngược lại, nên nhìn vào thực tế để thấy được Việt Nam không bao giờ có thể dùng vũ lực để chống lại Trung cộng, mà chỉ có thể dùng sức mạnh của dân tộc như đã chứng minh trên suốt dòng lịch sử của tiền nhân. Chỉ khi nào đất nước thực sự tự do, dân chủ, người dân Việt Nam có đầy đủ cái quyền làm người. Lúc đó mới mong có một sự kết hợp đúng nghĩa để có được một sức mạnh, bảo vệ tổ quốc và xây dựng đất nước. Một khi những điều kiên này chưa thoả, có nói gì chăng nữa cũng chỉ là một sự lừa bịp.

* Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

-Phạm thanh Phương-


Trong những ngày gần đây, sự kiện CSVN thông báo mua một số vũ khí và tầu ngầm của Nga đã trở thành một đề tài khá sôi động trong dư luận người Việt Nam, và một số nhà bình luận trê thế giới. Trong sự kiện này, một số người cho rằng đây là một điểm đáng mừng, chứng tỏ CSVN đã ý thức tầm mức quan trọng sự tồn vong của tổ quốc để có thể lột xác, từ biệt cái bản chất vong nô, trở thành một con người đúng nghĩa. Vì thế, việc CSVN củng cố quân sự được đánh giá như là một thông điệp ngầm, xác định chủ quyền đất nước, đặc biệt là lãnh vực biển Đông đang bị Trung cộng xâm lăng và khống chế, trong đó quan trọng là vấn đề Hoàng sa và Trường sa. Hơn nữa, đây cũng là một thách thức, một trở ngại lớn với Trung cộng. Ngược lại, đại đa số dân Việt và một số bình luận khác lại cho rằng, việc mua thêm vũ khí của CSVN cũng chẳng có gì gọi là ngạc nhiên với hai lý do. Thứ nhất, hệ thống quân sự của CSVN quá lạc hậu so với một số nước trong vùng, nên việc bổ xung, phô trương cho coi được một chút, cũng cần phải có. Thứ hai vì áp lực chính trị, CSVN bắt buộc phải mua một số vũ khí thặng dư từ các nước đàn anh thải ra, dù biết hoàn cảnh sẽ trở nên phức tạp, khó khăn hơn.

Để đi sâu vào vấn đề, có lẽ ai cũng hiểu Trung cộng đã và đang tăng cường quân sự từ nhiều năm qua, và tiềm năng quân sự của Trung cộng có thể nói là một trong những siêu cường trên thế giới. Nếu đem so sánh lực lượng quân sự của CSVN với Trung cộng thì chẳng khác nào đem một cậu bé tí hon so sánh một người khổng lồ. Vì thế, nếu nói rằng CSVN dùng vũ trang để chống lại Trung cộng và giành lại chủ quyền là một điều không tưởng. Điều này tờ nhật báo “South China Morning Post” xuất bản tại Hong Kong cũng đã nhận định rõ:

“Tầm vóc của Trung quốc khiến toàn bộ Á châu, kể cả Nhật và Ấn Độ đều không thể so sánh.... dù là 20 hay 30 năm nữa...”.
Cũng trong sự kiện này, ông Xu Guangyu, một viên tướng hồi hưu cuả Trung cộng nhận định:
 “Tôi sẽ không ngạc nhiên, nếu các nước khác cũng bắt đầu nâng cấp hạm đội của mình. Đa phần hải quân các quốc gia trong khu vực đều làm thế và có thể hiểu được điều này...”.
Do đó, nhận định sự tăng cường quân sự cuả CSVN là một thông điệp xác định chủ quyền, đối đầu với Trung cộng chỉ là một điều võ đoán, hoàn toàn thiếu khả năng thuyết phục. Thực sự mà nói, nếu CSVN biết nghĩ đến chủ quyền của tổ quốc, nhận biết được cái đau của dân, cái nhục của nước thì có lẽ tình hình đã đổi khác rất nhiều từ lâu, không phải, cúi đầu, ngậm miệng làm tay sai cho Trung cộng như hôm nay.

Nếu đi ngược dòng lịch sử từ cổ chí kim, từ đông sang tây, tất nhiên ai cũng thấy việc xác định chủ quyền và giữ gìn bờ cõi của một quốc gia, không đơn thuần chỉ là sức mạnh quân sự, mà yếu tố then chốt vẫn là sức mạnh tinh thần của dân tộc họ. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh quân sự, thì thử hỏi các nước bé, yếu về quân sự trên trái đất này đều bị diệt vong hết hay sao, và như thế đất nước Việt Nam cũng đã bị xóa sổ trên nền trời quốc tế từ cả ngàn năm trước, và bây giờ cũng chẳng còn gì để trăn trở, ưu tư. Có lẽ không cần phải nghiên cứu đâu xa, chỉ cần đi ngược dòng lịch sử của dân Việt, với hàng ngàn năm đánh nhau với Tầu, cả trăm năm đánh nhau với Tây, có khi nào lực lượng Việt Nam có thể đứng ngang hàng với địch không, hay luôn luôn nằm trong thế yếu. Tuy vậy, nhưng tại sao đất nước và dân tộc vẫn tồn tại cho đến hôm nay, điều này có lẽ ai cũng có câu trả lời chính xác,chính là nhờ vào sức mạnh của dân tộc, được kết tinh từ ý thức quê hương... Một chính quyền hay một triều đại biết yêu dân, yêu nước, chắc chắn sẽ có sự hoà đồng, kết hợp được lòng người để tạo thành sức mạnh. Từ đó, khi cần phải hy sinh, tất cả cũng sẽ sẵn sàng một lòng như hình ảnh một “Hội Nghị Diên Hồng” khi xưa trong đời nhà Trần. Ngược lại, một triều đại gặp phải Hôn Quân, chỉ biết hà hiếp bóc lột dân, củng cố quyền lợi cá nhân hay một phe nhóm, thì làm sao có thể kết hợp được lòng người để ch chống ngoại xâm, và như thế cái họa diệt vong rất khó có thể tránh được khi bị cường địch xâm lăng.

Trở lại hoàn cảnh đất nước Việt Nam trong hiện tại, dưới một chế độ vong nô, tàn bạo CSVN, người dân chỉ được coi như một thứ nô lệ hay một công cụ dùng phục vụ đảng. Đảng khống chế bóc lột, đè nén trăm chiều và đưa đến cả một xã hội đói rách, băng hoại đến cùng cực. Như vậy, thử hỏi làm sao có thể vực dậy tiềm lực của dân tộc dùng làm sức mạnh bảo vệ tổ quốc. Hơn nữa, với bản chất vong nô vốn dĩ, CSVN không thể có được một ý thức quê hương mà chỉ biết cúi đầu làm tay sai như một con chó ngoan dưới chân ông chủ, thì dù có trang bị gì đi nữa cũng chỉ là tay sai, dùng bảo vệ cho quyền lợi của ông chủ mà thôi. Vậy thử hỏi chủ quyền ở đâu? Bằng chứng cho thấy, khi Trung cộng xâm lăng và chiếm đóng biển Đông, người dân uất ức, bày tỏ lòng căm phẫn, CSVN thẳng tay đàn áp, bắt bớ, và đến bây giờ bất cứ ai nhắc đến sự kiện xâm lăng của Trung cộng, đều bị quy vào tội “Phá hoại nền an ninh quốc gia” để được trù dập, ngồi tù một cách danh chính ngôn thuận.

Ngoài ra, mới đây tại điễn đàn Á châu ở Bắc Ngao, để đánh dấu 60 năm tình thầy trò, nghĩa chủ tớ, Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng CSVN và Ôn Gia Bảo, Thủ tướng Trung cộng đã đồng tuyên bố "nhất trí chọn năm 2010 làm Năm hữu nghị Việt - Trung". Một cái tình “Hữu nghị” quái đản chưa từng thấy trên dòng lịch sử của thể giới, kể cả từ cổ chí kim, nhưng lại xuất hiện trong chế độ CSVN từ 60 năm qua. CSVN lúc nào kính cẩn tụng cái tình “hữu nghị” quái đản này như một cái máy qua châm ngôn “16 chữ vàng” và tinh thần “bốn tốt”. Nhưng rất tiếc những điều này chỉ áp dụng cho bè lũ vong nô CSVN như một loại kinh nhật tụng, để ghi nhớ bổn phận phải thi hành đúng mức "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai""láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt". Còn lại đối với Trung cộng chỉ có trách nhiệm giám sát xem CSVN có ngoan ngoãn “chấp hành nghiêm chỉnh” hay không mà thôi. Bởi vậy, cũng không ai ngạc nhiên với sự lộng hành của Trung cộng đối với Việt Nam từ nhiều năm qua, họ thích lấy đất biển thì cứ lấy một cách tự nhiên, thích bắt bớ cướp bóc, hành hạ ngư dân Việt Nam thì cũng cứ làm, không cần phải e ngại điều gì. Bằng chứng cho thấy trong cơn bão số 9 vừa qua, khi 17 chiếc tầu đánh cá cùng 200 ngư dân Việt Nam xin tấp vào khu vực Hoàng sa để tránh bão và đã bị đuổi quân Trung cộng bắn đuổi, sau khi CSVN năn nỉ được cho vào và sau khi hết bão ra đi, 17 chiếc tầu đánh cá này cũng không thoát khỏi cái cảnh bị đánh đập, cướp bóc dã man từ phiá Trung cộng. Tuy thế, phía CSVN cũng chỉ biết câm miệng, coi như không có việc gì xẩy ra. Cùng trong thời điểm ấy, 2 chiếc tầu mang 13 ngư dân Trung cộng bị mất tích tại vùng Bạch Long Vĩ thì Bộ Ngoại Giao Trung cộng đã đánh điện “yêu cầu giúp đỡ” và CSVN tức tốc đưa 4 chiến hạm lên đường thi hành nhiệm vụ. Như vậy, chủ quyền ở đâu, dân tộc và tổ quốc là cái gì đối với CSVN, có lẽ ai cũng rõ.

Tóm lại, sự kiện CSVN tăng cường quân sự thực sự không phải là để xác định chủ quyền quốc gia hay đối đầu với Trung cộng như một số người nghĩ, mà đây cũng chỉ là một chiêu bài chính trị, một mặt bịp dân, một mặt giải quyết mớ hàng thặng dư cho quan thầy mà thôi. Còn lại bản chất vong nô, vẫn là vong nô, không thay đổi. Tuy nhiên, CSVN cũng sẽ phải mua thêm một vài thứ khác của phe tư bản để che đậy sự thật của bản chất... Một điều quan trọng cần ghi nhớ là muốn bảo vệ đất nuớc và giữ vững chủ quyền nước, điều kiện tiên quyết chính là sức mạnh của dân tộc, muốn vực dậy đưọc sức mạnh của dân tộc, chắc chắn CSVN phải ra đi.

Một đất nước mà guồng máy lãnh đạo toàn một lũ vong nô hèn nhược “Ngu nhà Dại chợ” như CSVN thì dù có trang bị vũ khí tối tân đến đâu chăng nữa cũng vô ích, nguy cơ diệt vong lúc nào cũng đe doạ bên cạnh và sẽ thành sự thật trên mọi hình thức.

* Phạm Thanh Phương (Úc Châu)