"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trong không khí nôn nao của một mùa xuân mới, người Việt khắp nơi trên thế giới hầu như vẫn mang nặng trong mỗi cá  nhân những ưu tư, trăn trở của từng hoàn cảnh khác nhau. Tại hải ngoại, nhìn vào một số nơi cũng vẫn có những sinh hoạt chợ tết, diễn hành, chào cờ đầu năm, hay những bữa tiệc “tống cựu, nghinh tân” của một số hội đoàn, đoàn thể hay tổ chức Cộng Đồng. Tuy vậy, có lẽ cũng không phải một niềm vui trọn vẹn, mà chỉ là phần hình thức để níu kéo những nét đặc thù trong nền tảng văn hóa truyền thống của dân tộc, còn lại thực chất ai cũng cảm thấy có cái gì đó mất mát một cách bàng bạc, bập bềnh. Thực sự, những muà xuân trên đất khách đã không còn đầy đủ niềm vui của tình tự quê hương như những muà xuân của một thời xa xưa tại miền Nam Việt Nam trước năm 1975, mặc dù đó chỉ là những mùa xuân trong khói lửa. Cũng có một số người nghĩ rằng, nếu về nước ăn tết, chắc chắn sẽ tìm lại một mùa xuân thực sự của quê hương, một mùa xuân vui tươi được thắm tình người. Nhưng rất tiếc, tất cả chỉ là những ảo tưởng quá xa rời thực tại với những ngỡ ngàng, trăn trở ưu tư, ngoại trừ một số người vô tâm, sống hoàn toàn theo bản năng.  

Theo nhiều tin tức cho biết, tết năm nay tại quốc nội hầu như không khí  đã trở nên ảm đạm hơn mọi năn, ngoại trừ  một số thành phần quan chức trong guồng máy CS có cơ hội “làm ăn”, những người buôn bán lớn, hoặc những người có thân nhân ở ngoại quốc trở về vui xuân cùng gia đình. Còn lại, đại đa số thì hầu như đang phải nhìn một muà xuân méo mó, dúm dó vì thiếu thốn tài chánh đến mức cạn kiệt. Riêng thành phần công nhân vẫn đang mỏi mắt mong chờ món tiền cuối năm, nhưng chẳng ai thấy, có nơi cả hai tháng rồi cũng chẳng được lãnh lương, như thế thì tết ở đâu, xuân ở đâu mà tìm. Thậm chí, có những người từ quê ra tỉnh làm việc, tết đến không đủ tiền trả tiền nhà trọ thì lấy đâu ra tiền để mua vé xe về quê xum họp với gia đình. Vì thế hiện tượng lang thang vất vưởng đầu đường, xó chợ chờ lương năm nay cũng nhiều hơn mọi năm. Đó là chưa kể phải lo sợ đến sự “an toàn của thực phẩm” trong những ngày tết, ai cũng sợ khi tiền ăn  chưa có, thì tiền đâu để vào bệnh viện nếu có gì xẩy ra.  

Riêng thị trường hàng hoá tại quốc nội trong những ngày cận tết đột nhiên cũng trở nên rất xáo trộn đến chóng mặt, nhất là những mặt hàng thuộc loaị nhu yếu. Điều này đã tạo thêm rất nhiều khó khăn cho đại đa số giới bình dân, vốn dĩ “đã nghèo lại còn mắc phải cái eo”, tiền bạc thiếu thốn lại gặp vật giá leo thang thì không biết phải làm sao bây giờ, vì vậy không khí tết tại Việt nam đã trở nên tất tưởi, ngược xuôi hơn mọi năm. Sự tất tưởi, ngược xuôi này không mang theo những nét vui tươi hớn hở chờ đón muà xuân mới mà thay thế vào đấy những nét ư tư, vất vưởng, sự ngược xuôi nhớn nhác với những đôi mắt đăm chiêu lạc thần, hầu như không còn thấy những nụ cười mừng xuân dù chỉ là những nụ cười gượng gạo, không trọn vẹn.  

Cũng trong tình hình khó  khăn ấy, nhiều người cho rằng, số lượng “Việt Kiều” về trong dịp tết năm nay cũng đông hơn mọi năm để đã tạo thêm ”sinh khí” cho sinh hoạt xã hội và tô điểm thêm nét đẹp của ngày xuân, đồng thời đóng góp một bàn tay đáng kể trong lãnh vực ngoại tệ đối với đảng và nhà nước. Do đó, đảng và nhà nước cũng tỏ ra rất “hồ hởi, phấn khởi” ưu ái để đón tiếp “Việt Kiều”. Tuy nhiên, nhiều người cũng cho rằng, sự xáo trộn thị trường trong những ngày cận tết, một phần cũng vì hiện tượng “Việt Kiều” hưởng ứng lời kêu gọi của đảng và nhà nước CSVN một cách hơi “tích cực”, họ mang những đồng tiền thơm phức từ hải ngoại về tiêu xài phung phí trên đất nước. Điều này, dù vô tình hay cố ý cũng đã đóng góp một phần lớn trong hiện tượng thị trường nhu yếu của những ngày tết bị phá giá. Từ đó, hoàn cảnh của đại đa số dân lạo động hoặc thôn quê được tăng thêm phần khó khăn, tất tưởi, bương trải ngược xuôi. Và đây cũng là điểm son để đảng và nhà nước ưu ái, mặn nồng hơn.   

Riêng tại hải ngoại, mặc dù vật chất dư thừa, cũng có những sinh hoạt của một ngày tết cổ truyền, nhưng đại đa số những người còn nặng lòng với quê hương, dân tộc vẫn cảm thấy mất đi hẳn niềm vui, họ cũng chẳng biết muà xuân có đến hay không nữa.Càng đến những ngày cận tết thì trong tâm não lại lóe lên nhiều ưu tư, trăn trở hơn thường ngày. Rất nhiều người cho rằng, từ hơn ba mươi năm qua họ cũng chưa  thấy được một muà xuân nào thực sự có ý nghĩa như những ngày cách đây hơn ba mươi năm của một miền Nam khi xưa. Tất cả những không khí vui tươi, tình tự của mùa xuân đã thay vào bằng hình ảnh của cả một dân tộc lầm than, một giang sơn uất nhục do đảng và chế độ CSVN tạo ra. Muà xuân của chu kỳ tất định vũ trụ đã đến, nhưng hầu như không còn được nghe được tiếng chim líu lo chào mừng, mà chỉ nghe được những tiếng than thở, tiếng gông cùng khua vang từ bên kia bờ đại dương vọng về nơi tâm thức.  

Riêng năm nay, muà  xuân đã đến bằng những tiếng thở dài của tổ quốc, muà xuân thực sự là những bản án phi nhân mà CSVN đã áp đặt lên những tâm hồn yêu nước, là những tiếng lạy lục van xin của những trẻ em đang bị hành hạ ép buộc làm nô lệ tình dục tại các nước lân bang, là những tiến rên rỉ chua xót của những chị, em lang thang lao động nước ngoài hay đang ngụp lặn trong vũng lầy đen tối nơi xứ người, là những tiếng kêu thất thanh, những tiếng cầu khẩn từ những nỗi đoạn trường của ngư dân Việt Nam bị Trung cộng cướp bóc, hành hạ, là tiếng nấc của biển đông, tiếng nghẹn ngào, quằn quại của những đợt sóng Hoàng Sa hay những vết thương hằn sâu trên thân thể giáo dân, những tiếng cầu kinh ảo não vẫn vọng về từ Thái Hà, Tam Toà, Đồng Chiêm, Bát Nhã.. Và sau cùng là những đôi mắt lạc thần ngược xuôi của cả một dân tộc. Tất cả những hình ảnh ấy đã tạo nên một muà xuân héo uá, ủ rũ của đại đa số người Việt Nam trên toàn thế giới. Như vậy, mùa xuân thực sự đang ở đâu, còn sống hat đã chết....?  

Nhìn vào hoàn cảnh quê  hương và dân tộc dưới chế độ CSVN, có  lẽ khó có ai có thể phủ nhận muà xuân thực sự của người Việt Nam đã chết, chết một cách quằn quại đớn đau, chết dần chết mòn trong tủi nhục vì loài vi khuẩn CSVN đục khoét. Vì vậy, những ai còn nghĩ đến quê hương, dân tộc, nghĩ đến tiền đồ của tổ quốc, xin hãy cố gắng gạt bỏ đi tất cả những vị kỷ thấp hèn của thế nhân, hãy cùng dắt díu nhau đi tìm một muà xuân thực sự ấm no, hạnh phúc cho tổ quốc, đồng bào. Muốn có một muà xuân thự sự như mong muốn, tất nhiên đảng và chế độ phi nhân CSVN phải ra đi. Muốn tẩy uế vi khuẩn CS trên quê hương, trước tiên cần cảnh giác tẩy trừ bè lũ Việt gian đang len lỏi lũng đoạn trong các hội đoàn, đoàn thể, tổ chức Cộng Đồng. Tẩy chay và tránh xa những luận điệu tuyền truyền “Giao lưu - Nối kết- Về nguồn- Đem tình thương xoá bỏ hận thù để cùng canh tân đất nước”,v,v... Từ đó mới mong có thể kết hợp sự mạnh trong và ngoài nước, cùng nhau đi tìm lại một muà xuân thực sự để hờn cho dân và rủa nhục cho nước . 
 
Xuân Buồn Xứ Lạ

Đêm xứ lạ, bên thềm nghe lá đổ
Khung trời buồn hờ hững ánh trăng tan
Hồn lênh đênh theo gió cuộn mây ngàn
Hương trừ tịch, sương về ôm mái tóc
Đã bao xuân, lê bước đời ô trọc
Gót chân mòn, gối mỏi, kiếp lưu vong
Nợ quê hương còn canh cánh bên lòng
Muốt trả đứt, dòng đời hoài dang dở
Đón xuân sang, nhạt nhòa nghe tiếng thở
Cùng cỏ cây giăng mắc mối hận lòng
Xin thời gian thu gọn kiếp long đong
Để được thấy mùa xuân hồng đất mẹ
Bước tha hương, ôi quá nhiều ngã rẽ
Người miệt mài, đầy rẫy kẻ vô tri
Quên quê hương, quên mối hận từ ly
Quên tất cả một khung trời nghiệt ngã
Đời vất vưởng, kìa tâm hồn chắp vá
Khát lợi danh, loang lở cả tâm hồn
Non sông buồn, dòng suối lệ đang tuôn
Ôi! " Tổ quốc- Danh dự" ai "Trách nhiệm"

 
•  Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

-Phạm thanh Phương-

Trong không khí nhộn nhịp “Tống cựu nghinh tân”, tiễn chân một con trâu già ù lỳ chậm chạm ra đi, để nghinh đón một con cọp dũng mãnh đầy thú tính trở về, đảng và nhà nước CSVN đã công bố một danh sách với hàng ngàn nhân vật tiêu biểu đạt thành tích “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”. Trong danh sách này, Hồ Xuân Mãn, Bí thư tỉnh ủy Thừa Thiên- Huế là một nhân vật có thể tạm coi là nổi bật, được đảng và nhà nước rêu rao nhiều ngày trên các hệ thống truyền thông và chính bản thân Hồ Xuân Mãn cũng đã được nhiều lần tự nói về thành tích đạo đức và những nỗ lực phát triển trong khu vực thẩm quyền. Trước hiện tượng này, dư luận trong nước cũng đã xuất hiện một làn sóng khá xôn xao và kéo dài trong nhiều ngày qua. Men theo nguồn dư luận, một số cho rằng đây là một câu chuyện khôi hài, đảng và nhà nước CSVN đã nhầm lẫn tuyên dương một nhân vật không tương xứng với danh hiệu, tạo nên một đề tài đàm tiếu, làm mất uy tín của đảng và điếm nhục cho nền tảng đạo đức của XHCN. Tuy vậy, đại đa số lại cho rằng, sự kiện Bí thư Thành Ủy Hồ Xuân Mãn được tuyên dương là một hình ảnh tiêu biểu đạt thành tích “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” hoàn toàn chính xác, mặc dù chưa đạt được một phần như HCM ngày xưa. Sự kiện cũng chứng tỏ được sự sáng suốt của đảng và nhà nước CSVN, không có gì đáng phàn nàn chê trách và nên hoan hô hưởng ứng.

Nói về hành xử đạo đức cuả Hồ Xuân Mãn trong ba năm “phấn đấu” vừa qua, trên báo Lao Động số 327, ra ngày 26 tháng 11 năm 2005, có một bài viết ngắn mang tựa đề "Đất cố đô có vua" đã đi vào quên lãng, nhưng nay lại được đăng tải khắp nơi. Theo bài báo viết:
“Mấy hôm nay, nơi tôi đang sống, từ lề đường đến công sở, đi đâu cũng nghe người dân, cán bộ, nhỏ to đầy hả hê chuyện ông "quan" to nhất tỉnh vừa bị một nữ tiếp viên nhà hàng "dạy" cho bài học muối mặt về ứng xử với phụ nữ ngoài xã hội..”
Bài báo viết tiếp :

“Chuyện là một bữa trưa đẹp trời, "quan" lớn cùng một số "quan" nhỏ vào ăn trưa ở một nhà hàng ven đô. Một nữ tiếp viên trẻ, mới đến làm việc của nhà hàng, như lệ thường, đến đon đả mở bia, tiếp đá cho các "quan". Và (có lẽ cũng như thường lệ), "quan" lớn nhất đã không cầm lòng trước nhan sắc của cô tiếp viên chỉ đáng tuổi con mình nên đã... ghì đầu cô ta lại rồi hôn đánh chụt một cái vào má, trước sự chứng kiến của quan khách có mặt trong nhà hàng hôm đó! Quá bất ngờ và cảm thấy nhục nhã bởi hành vi của vị "quan" đáng kính, cô tiếp viên đã đáp trả ngay lập tức bằng một cái tát như trời giáng vào mặt "quan"...”. Chuyện đến đây chưa hẳn đã có đoạn kết, nếu "quan" hành xử như một người có văn hoá (lỡ có tí bia rượu), chẳng hạn, nói một lời xin lỗi. Đàng này, sau một lúc bỏ đi vào nhà vệ sinh, "quan" quay trở ra, mặt hầm hầm chỉ tay, lớn tiếng: "Đuổi, đuổi ngay cô tiếp viên không biết làm việc kia!". Tất nhiên chủ quán thanh toán tiền công và cho cô nghỉ việc ngay sau đó. Chưa hết, "quan" còn doạ sẽ cho đóng cửa, không chỉ nhà hàng này mà còn cả...các nhà hàng bên cạnh! (Trích từ RFA "Những điều ông Hồ Xuân Mãn học từ ông Hồ Chí Minh?" ngày 01-02-2010).
Thực ra đây chỉ là một sự kiện điển hình, hành vi dâm ô bỉ ổi này của Hồ Xuân Mãn chỉ là một chuyện rất nhỏ trong cả ngàn câu chuyện khác đã xẩy ra trong những năm “phấn đấu” để đạt được thành tích “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” hôm nay. Tuy nhiên, nếu nói rằng chỉ một sự kiện này mà Hồ Xuân Mãn có thể đạt được thành tích thì khó có thể ai chấp nhận, vì nó còn thua xa nhân vật Lương quốc Dũng, Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Hà Nội đã “xả xui” bằng cách cưỡng dâm một bé gái mới 13 tuổi 4 tháng, hay sự kiện Thầy Hiệu Trưởng khả kính một trường Trung học tại Hà Giang đã quan hệ tình dục hàng loạt với nhiều nữ sinh ở tuổi vị thành niên, dể đổi điểm thi, v,v... Như vậy chắc chắn bên trong Hồ Xuân Mãn còn nhiều điều dã man, dâm loạn khác khủng khiếp hơn nữa. Có như thế mới đạt được chỉ tiêu để được đảng và nhà nước CSVN tung hô, tuyên dương.

Nói về tư tưởng đạo đức của HCM, nếu chịu khó tìm hiểu, người ta sẽ thấy nó chẳng khác gì một đống rác bầy hầy, đầy rẫy những con vi khuẩn tàn nhẫn, băng hoại. Một khi bị lây nhiễm, nó sẽ làm cho não trạng con người bị tê liệt, không bao giờ tự chủ được chính mình, mà chỉ biết ngụp lặn trong cái vũng lầy của vô thức, tung hô khẩu hiệu như một cái máy và hành xử hung hãn, dã man, như một loại dã thú cuồng điên.

Nhìn lại lịch sử từ hơn nửa thế kỷ qua, người ta nhận thấy đạo đức của HCM đã được gói ghém một cách rất kỹ lưỡng bằng tất cả những khủng bố đầy máu tanh, và những hành vi hoang dâm vô độ, vô tình , vô nghĩa, vô thủy, vô chung... Cũng theo nhiều tài liệu cho biết, riêng cuộc đời tình ái của HCM là cả một "thiên tình sử" bệnh hoạn, ngoài bản chất dâm loạn, nó còn mang theo cả một sự tàn nhẫn, dã man vong tình, bội nghĩa, mà câu chuyện cái chết của bà Nông Thị Xuân là một điển hình.

Trở lại hiện tình đất nước, có lẽ hiếm ai có thể phủ nhận "Đạo đức HCM" chính là những nỗi oan khiên của dân tộc và kéo dành trong suốt dòng lịch sử hơn nữa thế kỷ qua. Điển hình cái “đạo đức” ấy là cả hàng triệu người dân vộ tội trong những cuộc mưu sát tập thể như chiến dịch "Cải cách ruộng đất, Nhân văn Giai Phẩm, Tết Mậu Thân (1968), Muà hè đỏ lửa (1972) và những trại tập trung Quân, Cán Chính VNCH sau năm 1975" ... "Đạo Đức" HCM, chính là một quyền lực được kết tinh bằng súng, đạn, máu, lửa, khống chế và tàn sát sinh linh. Cái ưu việt "Đạo Đức" của HCM chính là bản chất vong nô bệnh hoạn, làn tay sai của ngoại bang, tàn sát dân tộc mình một cách say mê chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại. Và cũng chính cái "Đạo Đức" đốn mạt ấy đã làm mờ nhạt hình ảnh dã man của Hitler trong đệ nhị thế chiến... Đó là chưa kể đến việc cắt đất, nhượng biển cho Trung cộng như tất cả đã thấy hôm nay. Như vậy, CSVN tiếp tục phát huy cái “Đạo đức” đốn mạt ấy thì tương lai đất nước và dân tộc sẽ đi về đâu, có lẽ ai cũng có thể hiểu.

Một câu hỏi được đặt ra ở đây, tại sao trên thế giới, người ta không có cái "đạo đức HCM", thì đại đa số đất nước họ mỗi ngày một tiến bộ, đời sống xã hội mỗi ngày một thăng hoa, hạnh phúc, kỷ cương đạo đức được phát triển. Trong khi đó, Việt Nam dưới chế độ CS , cả nước luôn phải "học tập đạo đức HCM", thì xã hội mỗi ngày một băng hoại, đói nghèo, tệ nạn đĩ điếm, ma túy, bệnh hoạn khắp nơi, kỷ cương bát nháo, đạo đức suy đồi. Biết bao nhiêu nỗi oan khiên, đã biến cả một dân tộc văn minh hào hùng trở thành những tên nô lệ của thế kỷ hôm nay.

Tóm lại, dựa trên tình hình thực tế của mọ đất nước tan hoang, băng hoại về mọi mặt, mong rằng tất cả người dân Việt Nam trên toàn thế giới cần phải cố gắng hơn nữa, hầu có thể tập hợp chính nghĩa, đồng tâm hội tụ, hầu có thể tiêu hủy được cái "Đạo Đức" đốn mạt của HCM để lại mà CSVN đang rêu rao lan tràn trên khắp nẻo quê hương. Có như vậy, chúng ta mới mong giải thể được chế độ băng hoại, xuẩn động vong nô CSVN, lúc đó mới có thể tập trung khả năng thăng hoa đất nước và thăng tiến dân sinh, tái tạo giang sơn sau hơn nửa thế kỷ đau thương dưới chế độ đốn mạt CSVN . Tuy nhiên, muốn tập hợp được sức mạnh chính nghĩa, việc đầu tiên chúng ta cần sáng suốt nhận định tình hình, cảnh giác với những trận "hoả mù" của CSVN và đám tay sai đưa ra như những luận điệu Hòa hợp, hòa giải, xoá bỏ hận thù, quên đi quá khứ, dùng tình thương cảm hoá CS để cùng “Canh Tân đất nước”, v,v...Tất cả những luận điệu này chỉ là sự lừa bịp của CSVN và đám tay sai, những kẻ lương tri đã bị khánh kiệt và tâm hồn đã thối rữa bởi loại vi khuẩn HCM để lại.


Phạm thanh Phương


Phạm thanh Phương
Thấm thoát lại một năm  trôi qua, một năm người Việt khắp nơi trên thế giới, trong nước cũng như hải ngoại đều bương trải miệt mài với nhiều ư tư, trăn trở trên con đường  đấu tranh đi tìm lại ánh sáng tự do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương Việt Nam. Nhìn lại đoạn  đường 365 ngày đã qua, không ai có thể phủ nhận năm 2009 là một năm người Việt khắp nơi đã đạt được những thành quả nổi bật trong việc đấu  tranh chống lại VC, và đã vạch trần được bản chất vong nô, hèn nhược cuả CSVN trước công luận thế giới.   
 
Tại quốc nội, vào tháng Hai và tháng Ba năm 2009, sau khi thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng ký Quyết định số 167 với nội dung  "phê duyệt quy hoạch phân vùng  thăm dò, khai thác, chế biến sử  dụng quặng Bauxite giai đoạn 2007  đến 2015", một làn sóng phản  kháng đã nổi lên bằng những cuộc biểu tình của một số thanh niên, sinh viên và một số người được mệnh danh là "nhà đấu tranh dân  chủ", tất cả tưởng chừng như một ánh  sáng của ý thức quê hương đã ló dạng để vực dậy sức mạnh của dân  tộc, đưa tiễn chế độ độc tài dã man CSVN đi vào hố sâu của lịch sử. Tuy nhiên, tất cả đã bị bóp nghẹt một cách tức tưởi, thô bạo và đến nay có còn chăng chỉ là những dư âm đọng lại một cách rất mơ hồ bàng bạc theo thời gian. Kế tiếp là sự kiện giáo xứ Tam Tòa cũng đã bùng lên như một  ngọn lửa của niềm tin, để rồi kéo theo hàng loạt những sự kiện khác đòi hỏi CSVN trả lại công lý và sự thật trải dài trên khắp nẻo quê hương. Nếu chỉ nhìn vào hình thức, những sự kiện này chỉ mang tính bộc phát, rồi bị dập tắt một cách thô bạo dã man, nhưng tất cả đã để lại cho chế độ man rợ CSVN những lo lắng, chao đảo bất ổn và sợ sệt triền miên.  
 
Để khoả lấp những bất ổn, sợ sệt ấy, CSVN đã triển khai một  chiến dịch hoả mù bằng cách lùng  bắt một số "nhà  đấu tranh dân chủ"  như Lê Công Định, Trần Anh Kim  và một số Blogger chỉ vì họ đã thể hiện những dòng  tâm huyết, liên quan đến lãnh vực  nhân quyền và sự tồn vong của tổ quốc trước sự xâm lăng trắng trợn của Trung cộng. Với chiến dịch  này, CSVN mong rằng sẽ có thể chặn đứng tất cả những tin tức liên  quan đến bản chất vong nô và hành  động buôn dân, bán nước của đảng và chế độ lan rộng đến toàn dân. Đây cũng chỉ là một hành động tự  trấn an của đảng và chế độ CSVN  trước trào lưu đấu tranh đòi tự do  dân chủ đang lan rộng. Tuy nhiên, trong thế trận “Gió càng mạnh thì lửa cháy càng cao”, mặc dù trên hình thức chỉ có thể thấy được những bản án phi nhân đã và đang khoác lên những người mang nặng tâm huyết với quê hương,  nhưng chắc chắn bên trong những sự kiện ấy chắc chắn đã có những đợt sóng ngầm đang cuộn nhanh trong lòng dân tộc, và trong một ngày nào đó không xa, những cơn sóng ấy sẽ trở thành  những trận cuồng lưu, cuốn trôi tất  cả những tàn ác dã man, vong nô,  hèn nhược và chế độ CS sẽ bị chôn sâu dưới lòng biển Thái  bình, trả lại an vui và quyền tự quyết về với dân tộc. Điều này, chính những con người CS cũng  hiểu rõ, bởi thế lúc nào họ cũng cố gắng dùng mọi cách ngăn chặn, dù phải dùng những thủ đoạn hèn hạ, trơ trẽn, bỉ ổi nhất. Tuy vậy, cái gì đến rồi sẽ cũng phải đến, bánh xe lịch  sử sẽ không ngừng chuyển động và chắc chắn ánh bình minh sẽ phải trở về sưởi ấm và soi sáng trên mảnh quê hương đã đau khổ, khô cằn, tan tác từ gần một thế kỷ qua. 
 
Cũng trong chiều hướng tự trấn an, ngày 24-7-2009, Nguyễn Tấn  Dũng, Thủ tướng CSVN đã đưa ra Quyết định mang số 97/2009/QĐ-TTg "Quy định về Phản  Biện Chính Sách". Quyết định phi  dân chủ này cho biết "Nếu có ý kiến phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, nhà nước, cần gửi ý kiến phản biện đó  cho cơ quan Đảng, nhà nước có thẩm quyền, không được công bố công khai...". Với quyết định này,  CSVN nghĩ rằng sẽ bịt miệng được  tất cả dư luận một cách hoàn hảo và      nhẹ nhàng, và họ sẽ đươc thong  dong, an nhiên tự tại phát triển thú tính và thi hành vai trò tay sai cho Trung cộng một cách hoàn hảo hơn. Tuy nhiên, sau khi quyết định ban  hành, CSVN đã gặp một phản ứng  mãnh liệt đến bẽ bàng qua quyết định tự "giải thể" của viện Viện  IDS, một nơi quy tụ những người  mệnh danh "trí thức" mà chính  CSVN đã đặt rất nhiều niềm tin sẽ là công cụ đắc lực cho đảng và nhà nước trong công việc bịp bợm toàn  dân và lừa đảo thế giới. Sự kiện tự "giải thể" cuả Viện IDS tuy nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng,  nhưng cũng chính là một trong  những hạt giống dân chủ đang gieo rắc và nẩy mầm trên cánh đồng độc tài, máu lửa CSVN, và điều này  cũng khiến cho CSVN tỏ ra lo ngại,  lúng túng không ít.  
Riêng đối với Tôn giáo, CSVN  rất lo ngại và luôn coi như một thế  lực thù địch qua châm ngôn "Tôn  giáo là ma túy, là liều thuốc phiện  của nhân dân", một lực lượng  không thể đội trời chung, cần phải  tiêu diệt bằng mọi giá. Chính vì thế CSVN đã phải lập ra cái gọi là “Uỷ Ban Tôn Giáo” để mong quốc doanh hoá tất cả các Tôn giáo trở thành  một công cụ đắc lực của đảng trong công việc khống chế xã hội, triệt thoái niềm tin, đưa toàn dân đi vào một hố thẳm tăm tối của tâm thức, trở thành những cái xác vô hồn, để đảng và nhà nước vững tâm thực hiện sự nghiệp tay sai, buôn dân bán nước của tên đại đồ tể Hồ Chí Minh để lại... Tuy  vậy, dù đã trải qua nhiều năm cố gắng, miệt mài với những thủ đoạn dã man, bỉ ổi, nhưng kết quả cũng  không có gì được gọi là khả quan.  Ngược lại, các cao trào đấu tranh  đòi tự do, công lý và công bằng của Tôn giáo lại có chiều hướng dâng cao, nhất là khối Thiên Chúa Giáo tại Việt Nam, và đã bắt đầu từ năm  2008. Sự kiện Toà Khâm Sứ, giáo  xứ Thái Hà bộc phát chính là một khởi điểm cuả ánh sáng trong niềm tin đấu tranh với câu nói bất hủ của Đức Tổng  Giám Mục Ngô Quang Kiệt bày tỏ sự đau khổ, nhục nhã khi ngài xuất  ngoại phải cầm cái "hộ chiếu VC"  do một tập đoàn vong nô, hèn nhược ký, và từ đó đã kéo dài liên tục cho đến năm nay với giáo xứ Tam Tòa và nhiều nơi khác.  Trước cao trào đấu tranh liên tục  của Giáo hội Công giáo Việt Nam,  CSVN cố gắng hoá giải bằng cách  tạo ra những áp lực để Đức Tổng  Giám Mục phải đệ đơn từ chức.  Theo dư luận chung, những áp lức  này CSVN không thể trực tiếp mà là gián tiếp qua Vatican trong chiều  hướng quyền lợi bang giao. Vì thế,  trong lần triều kiến khi Đức Thánh  Cha vào tháng 12-2009 vừa qua,  chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết đã  xảo quyệt khai thác câu nói của  Ngài, "mong muốn trên một tinh  thần đối thoại, hợp tác và tôn trọng  lẫn nhau để thực hiện vai trò của  mình nhằm phục vụ mọi tầng lớp  người dân..." để một mặt mua  chuộc, dụ dỗ, mặt khác tạo áp lực  buộc Giáo hội Công giáo Viêt Nam sẽ phải giảm thiểu ngọn lửa đấu tranh, từ từ đi vào qũy đạo do đảng đề ra.  Tuy nhiên, một điểm đáng mừng  trong đêm khai mạc đại lễ năm  Thánh tại Hànội, Đức Giám mục  Giuse Nguyễn Chí Linh đã xác định  quan điểm lập trường của Giáo hội  Công giáo trong bài giảng "... Đã  đến lúc người Việt Nam phải thẳng  thắn nhìn nhận rằng chúng ta đã  làm khổ nhau quá nhiều vì bảo thủ chính kiến và thành kiến, vì độc tôn  phe nhóm và quyền lợi". Đây là một thông điệp giá trị Đức Giám mục Giuse Nguyễn Chí Linh nhắn  gửi, nếu muốn có một sự "sống  chung hoà bình" để tạo "một xã hội  công bằng", đương nhiên người  Việt Nam nói chung và người Công  giáo nói riêng phải có một sự đoàn  kết vững mạnh trong đấu tranh, tận  diệt những "bảo thủ chính kiến và thành kiến, vì độc tôn phe nhóm và quyền lợi"... Bởi lẽ CSVN không  phải là một loại còn nhân tính và tâm linh, họ không bao giờ có được  cái "thiện chí" biết lắng nghe...  
 
Song song với những dữ kiện về Công giáo, sự kiện dùng du đãng  đánh đập và đuổi hơn 400 tăng ni  và tăng sinh Làng Mai ra khỏi Tu  viện Bát Nhã cũng đã làm nổi bật  bộ mặt lưu manh dã man của CSVN. Mặc dù ngày 6-10-2009,  Thông Tấn Xã CSVN cũng đưa ra  lời tuyên bố của Võ Ngọc Hiệp,  Phát Ngôn Viên tỉnh Lâm đồng cho  biết "Đây là việc tranh chấp nội bộ giữa Phật tử tu viện Bát Nhã do  Thượng Tọa Thích Đức Nghi làm  viện chủ và số người tu theo pháp  môn Làng Mai. Nhà nước CSVN  không muốn can thiệp vào nội bộ của tôn giáo". Để phụ hoạ cho luận  điệu này, CSVN cho một số tay sai  tuyên truyền trong dư luận rằng  "TT Đức Nghi chỉ là một kẻ bất  chính đội lốt thầy tu, nên sau khi  Thiền sư Nhất Hạnh đã đổ vào trên  một triệu USD xây dựng, nới rộng  Tu viện, TT Đức Nghi động lòng  tham nên đã thuê côn đồ, du đãng  tạo ra sự kiện đánh đuổi những tu sĩ thuộc Pháp môn Làng Mai hầu  chiếm đoạt tài sản về làm của  riêng". Tuy vậy, đa số dư luận cũng  sáng suốt nhận ra đây chỉ là những lý luận o ép, cưỡng từ, đoạt lý,  thiếu hẳn sự khả tín để có thể thuyết phục, nó chẳng khác gì luận  điệu tuyên truyền gán tội của nhà nước CSVN đã trút lên những "nhà đấu tranh dân chủ" tại quốc nội, và khôi hài hơn nữa là thái độ trút bỏ trách nhiệm đối với trật tự, an ninh  trong xã hội của đảng và nhà nước.   
 
Riêng những sinh hoại  đấu tranh  tại hải ngoại trong năm qua, một số  các nỗ lực tranh đấu đòi hỏi tự do  nhân quyền cho Việt Nam, trong đó có sự vận động Thượng viện  Hoa kỳ thông qua dự luật nhân quyền nhưng cũng chưa có kết qủa.  Tại Mỹ, Anh, Pháp, Canada, Úc  Châu, Nhật Bản và hầu hết các  quốc gia có người Việt cư ngụ đều  có những hoạt động chống VC rất  sôi nổi, qua nhiều hình thức như biểu tình, hội thảo, họp báo, thuyết  trình, triển lãm, phát hành sách  báo, CD, DVD... Đặc biệt, người  Việt hải ngoại đã tổ chức nhiều cuộc biểu tình trước các hang ổ "đại  sứ, lãnh sự" của VC tại các quốc gia, để tố cáo bản chất bán nước và vai trò tay sai của Trung cộng.  
Chỉ riêng tháng 9, đồng hương vùng Hoa Thịnh Đốn đã tề tưự biểu tình trước đại sứ Việt  Cộng, phản đối sự ươn hèn, khiếp  nhược dâng đất dâng biển cho đàn  anh Trung Cộng. Kế đến hai ngàn đồng hương ở Sydney, Úc đã “dàn  chào” Nông Đức Mạnh đến đây ăn  mày viện trợ Úc. Sau đó, năm ngàn  người người biểu dương lực lượng ở Houston, Texas chống CSVN lập tòa Tổng Lãnh Sự ở Houston. Chỉ một tuần sau, ngày 25 tháng 9,  đồng hương vùng Đông Bắc Hoa  Kỳ lại tụ họp về New York,  biểu tình trước Trụ sở Liên Hiệp  Quốc để phản đối Nguyễn Minh  Triết, Chủ Tịch CSVN lai vãng ăn xin.  
 
Riêng tại Úc Châu, khi CSVN thực hiện chính sách “Văn hoá v ận” t ại Sydney với một đoàn văn công 50 người. CĐNVTD/ NSW đã nhanh  chóng và kịp thời tổ chức một cuộc biểu tình rầm rộ vào ngày 15 tháng  3-2009 với sự tham dự đầy đủ các  Hội đoàn, Đoàn thể, các cơ quan  truyền thông Việt, Úc và khoảng  trên dưới 3000 đồng hương. Sau đó,  một cuộc biểu tình khác chống văn  công VC tại Crown Casino  Melbourne cũng được CĐNVTD  Victoria tổ chức vào hai ngày 28 và 30 tháng 8.  Đặc biệt, đầu tháng 4 năm 2009,  để phản đối Liverpool Council và Casuala Powerhouse thường xuyên  tổ chức những cuộc triển lãm không công bằng, thiên tả, tiếp tay cho  những thành phần phản chiến và CSVN, xuyên tạc lịch sử, bôi nhọ chính nghĩa cuộc chiến đấu bảo vệ tự do, dân chủ của Quân, Dân Cán  Chính VNCH trong giai đoạn 1954  -1975, CĐNVTD/ NSW đã tổ chức  một cuộc biểu tình ngay trước  Casuala Powerhouse vào lúc 16 giờ  ngày 4-4-2009, với sự tham dự đầy  đủ các Hội đoàn, Đoàn thể, đại  diện các Tôn giáo, các cơ quan  truyền thông Việt Úc và khoảng  trên 1000 đồng hương. Trong những lần biểu tình này, ngoài vấn đề bày   tỏ quan điểm lập trường của người   tỵ nạn CSVN, cộng đồng cũng nhận  diện được một số khuôn mặt "ăn   cơm quốc gia, thờ ma CS" đang len lỏi quấy phá trong cộng đồng. Đến đầu tháng 9,  CĐNVTD liên bang Úc và các tiểu   bang đã tổ chức cuộc Biểu Tình  Chống Chuyến Viếng Thăm của  Nông Đức Mạnh, Tổng Bí Thư   Đảng VC tại Canberra vào ngày  7-9-2009...  
 
Cũng trong sinh hoạt  đấu tranh   chống VC, Văn phòng Đại diện  Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam   Thống Nhất Úc Châu, đã long trọng   tổ chức buổi phát hành tập "Thơ Tù" của Đại lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ, tại nhiều nơi trên thế giới. Riêng Sydney- Úc Châu, buổi phát hành được tổ chức vào ngày 14/6/2009,  tại Trung tâm Văn hoá & Sinh hoạt Cộng đồng NSW, với sự tham dự   của Đại Lão Hoà Thượng Phó Tăng Thống Thích Hộ Giác kiêm Chủ Tịch Văn Phòng II Viện Hóa Đạo, chư tôn Giáo Phẩm Văn  Phòng II Viện Hóa Đạo và Phòng  Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế, cùng đông đảo quan khách Úc, Việt và khoảng 800 đồng hương. Trong dịp này cộng đồng người Việt tại Úc cũng như khắp nơi trên thế giới có cơ hội xác định được rõ đâu là khối “Phật giáo quốc doanh” của   CSVN hay khuynh tả đang hiện diện tại hải ngoại. Sự kiện này cũng là một yếu tố quan trọng đóng góp trong công cuộc đấu tranh chung cùng toàn dân một cách chính xác và hữu hiệu hơn. Trong buổi lễ phát hành Thơ Tù, một câu hỏi được đặt ra là trong hoàn cảnh hải  ngoại hiện nay, làm sao để biết  được một ngôi chùa thuộc Giáo hội   PGVNTN. Để trả lời câu hỏi,  Pháp Sư Niên Trưởng giải thích, “Muốn biết ngôi chùa đó có thuộc Giáp Hội PGVNTN hay không, quý   vị nên chú ý chùa đó có nêu danh Văn phòng Hai Viện Hoá Đạo hay không. Họ có tôn trọng và thi hành  Hiến chương cuả Giáo Hội  PGVNTN và Giáo chỉ số 9 hay   không”. Đặc biệt, trả lời vấn đề,  “Giáo hội PG/VNTN nghĩ gì về TT   Tuệ Sỹ và Trí Siêu”, chủ toạ thẳng thắn cho biết,  “Chúng tôi không dám xác định hai  vị này là CS vì chưa bao giờ thấy thẻ đảng của họ. Nhưng cái khó  khăn và nguy hiểm trong cuộc đấu tranh hiện nay không phải là những  người mang thẻ đảng CS, mà chính là những người không có thẻ đảng mà lại âm thầm làm việc cho đảng CS, tôn thờ đảng CS. Những người mang thẻ đảng CS, ai cũng biết, nên  ai cũng né tránh. Đáng sợ là những kẻ không mang thẻ đảng, miệng thì   hô hào chống cộng, tay mang Cờ Vàng, nhưng âm thầm làm những  chuyện có lợi cho CS. Vì thế, chúng ta cần vận dụng trí tuệ phân tích và đề cao cảnh giác".  Cũng trong tinh thần cảnh giác  trước "những kẻ không mang thẻ đảng, miệng thì hô hào chống cộng, tay mang Cờ Vàng, nhưng âm thầm  làm những chuyện có lợi cho CS", ngoài một vài tổ chức, phe nhóm, đảng phái tại hải ngoại trong tình trạng “lâp lờ đánh lận” kừa bịp, cộng đồng người Việt tỵ nạn CS hải ngoại và người Việt yêu tự do trong nước, cũng đã nhận diện và vạch mặt những tay sai, nằm vùng c ủa CSVN tại hải ngoại qua cái gọi là "Đại Hội Việt Kiều" trong tháng 11 năm 2009 vừa qua. Kết quả, "Đại Hội" do CSVN tổ chức đã hoàn toàn thất bại trong cái cảnh “Mười voi không được một bát nước xáo” , hay nói đúng hơn “Cốt khỉ lại hoàn cốt khỉ” một cách quá rõ ràng. 
 
Song song với các cuộc  đấu tranh   chống VC, người Việt hải ngoại   cũng tiếp tục xây dựng và phát   triển cộng đồng trên căn bản dân  chủ, đoàn kết và  hội nhập. Trong  tinh thần đó, cuộc bầu cử Ban Chấp  Hành CĐNVTD đã diễn ra tốt đẹp tại nhiều vùng, lãnh thổ, thành phố, tiểu bang, các quốc gia trên thế giới. Trong những tân BCH, thế hệ trẻ đã tiếp nối thế hệ cha anh không  những về khả năng hội nhập, kinh nghiệm lãnh đạo, trình độ kiến thức chuyên môn, mà ngay cả về tinh thần đấu tranh chống VC. Tuy nhiên, tại một vài nơi cũng không tránh khỏi những tên tay sai CSVN lũng đoạn tạo ra những rác rối, nhiêu khê... 
 
Tóm lại, trải qua một năm dài với những khó khăn vất vả, nhưng cuối   cùng ánh sáng của niềm tin vẫn   sáng ngời trong tâm khảm của  những người Viện Nam chân chính còn nghĩ đến đất nước. Đồng thời cũng là những kinh nghiệm qúy báu trên con đường chông gai đấu, tranh giành tự do, dân chủ cho quê hương. Sau cùng, nhân dịp cuối năm, sơ lược một vài dữ kiện tiêu biểu như chia sẻ kinh nghiệm cùng độc giả, và kính chúc độc giả trên   oàn thế giới một mùa xuân mới, an  khang, thịnh vượng, tràn đầy hy vọng cho một tương lai tươi sáng trên quê hương Việt Nam dấu yêu. 
  • Phạm Thanh Phương (Úc Châu)