"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Theo tin trong nước, vì xét thấy vụ án mua dâm, cưỡng dâm hàng chục nữ sinh tại tỉnh Hà Giang có nhiều sai sót, thiếu yếu tố pháp lý kết tội. Do đó, nhà nước CSVN quyết định hủy bỏ toàn bộ những quyết định cũ để “tái điều tra” lại từ đầu. Sự kiện này đã tạo cho người dân tại Hà Giang nói riêng và dư luận đại đa số người dân nói chung đã tỏ rất ngạc nhiên, sửng sốt đến bàng hoàng. Một câu hỏi chung được đưa ra, tại sao vụ án chấn động nhân tâm như vậy mà mãi cho đến hôm nay nhà nước mới quan tâm để nhập cuộc. Sự nhập cuộc này mang ý nghĩa gì ? Đảng và nhà nước CSVN muốn làm sáng tỏ công lý, hay tìm cách bao che, bảo vệ những tinh túy rất “hồng” của đảng. Câu hỏi này cũng không phải là khó có câu trả lời chính xác nếu ai đã trải qua một ít kinh nghiệm về bản chất đảng CSVN.
 
Theo dõi sự kiện đại đa số nhận định, nếu vụ án chỉ đơn thuần mua dâm hay cưỡng dâm nữ sinh dưới tuổi vị thành niên của tên ma cô đội lốt mô phạm Sầm Đức Xương, thì có lẽ với bản án 126 tháng tù cũng tạm yên để nhận chìm dư luận. Nhưng rất tiếc sự kiện không đơn thuần như vậy, mà có sự liên can và đồng loã của nhiều quan chức nòng cốt trong đảng như Nguyễn Trường Tô, chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang và còn rất nhiều quan chức khác không được nêu danh. Vì vậy, đảng và nhà nước mới phải quan tâm tái xét, mà dư luận cho rằng một “quả bom thối” được cho nổ lại. 
 
Liên quan đến vụ án, Ls Trần Đình Triển, người đứng ra biện hộ miễn phí cho những nữ sinh nạn nhân nhận định “Tôi cho rằng không phải chỉ có 15 cháu này và mấy ông ấy đâu, mà còn rất nhiều nữa. Theo như tôi biết là còn nữa.”
 
Ngoài ra, vụ án không chỉ có một minh Sầm Đức Xương, mà còn liên quan rất nhiều môi giới, trong đó có cả Bí thư và Phó bí thư đoàn cuả trường. Vì thế theo sự phân tích cuả Ls Triển qua từng trường hợp và ông nhận định “Tình tiết này thì không phải là quan hệ tình dục với vị thành niên nữa mà ở đây là một vụ cưỡng dâm và có tổ chức”.
 
Cũng trong vụ án, một điều khôi hài và tréo ngoe mà dư luận đang xôn xao khi nhìn thấy  kẻ cưỡng dâm Nguyễn Trường Tô thì vẫn ngồi tại chức, còn lại những nữ sinh nạn nhân thì lại bị giam cầm, trong khi gia đình các nạn nhân và Ls Triển cố gắng vận động xin tại ngoại nhưng vẫn không hiệu qủa, dù rằng các em đang bị bệnh cần ra ngoài điều trị. Cũng theo Ls Triển cho biết “là tình hình bệnh tật của cháu cũng rất là phức tạp, bệnh xá thì không đủ khả năng để khám bệnh mà không đưa cháu đi ra bệnh viện bên ngoài để chữa chạy cho cháu”“Kết quả đến bây giờ là các cháu vẫn chưa được tạm tha”.
 
Trước sự giam cầm những nạn nhân một cách phi lý và vô nhân đạo này, cũng đã làm cho người dân nhận xét kỹ hơn và hiểu rõ hơn hệ thống luật pháp và bản chất đảng và nhà nước CSVN như thế nào. Thự sự mà nói, nếu vụ án chỉ đơn thuần như tên Lương Quốc Dũng Phó chủ nhiệm Ủy ban Thể dục thể thao hiếp dâm em bé 13 tuổi, hay nhân vật tiêu biểu đạt thành tích "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh" Hồ Xuân Mãn, Bí thư tỉnh ủy Thừa Thiên với những thành tích dâm ô đạo lộ thì có lẽ đảng và nhà nước đã “xử lý” xong từ lâu rồi, dù chỉ là một bản án lấy lệ, rồi từ từ nhận chìm theo thời gian, đâu cần phải tái xét chi cho mệt. Tuy nhiên, lần này sự kiện biểu hiện cả một đường dây có tổ chức, đầu nậu và ma cô lại nằm trong giới “Mô phạm XHCN”, đồng thời quá nhiều quan chức liên quan, vì thế đảng và nhà nước cực chẳng đã phải xuất đầu, lộ diện. Hơn nữa, cái lối hành xử dùng bạo lực, cường quyền một cách quá đáng đã làm sự việc bắt buộc phải phơi bày ra ánh sáng.  
 
Nhận định về sự kiện nhà đảng và nhà nước “quan tâm” nhúng tay chỉ vì không còn che giấu được nữa, dư luận cho rằng mặc dù các bậc phụ huynh đã phát giác và tố giác và cũng đã được tập đoàn quyền lực địa phương răn đe, hăm dọa, mua chuộc nạn nhân qua nhiều gình thức, nhưng sau đó lại kết án, cầm tù những nữ sinh nạn nhân một cách phi lý và phi nhân. Vì thế trong cái thế “tức nước vỡ bờ”, các em đành phải tố giác danh sách những quan chức liên hệ vụ việc tại toà và câu chuyện đã bị nổ lớn, để đảng và nhà nước bất đắc dĩ phải “bận tâm”. Nói riêng về sự việc hăm doạ nạn nhân và gia đình, Ls Triển xác nhận “Những áp lực, thậm chí đe dọa, thậm chí mua chuộc, thậm chí dùng những lời lẽ không hay, hay là phân tích ngược lại đối với gia đình hai cháu bé, cũng như việc gặp gỡ các nhân chứng, đặc biệt là nhiều sự kiện chứng minh sự việc đó và kể cả bản thân tôi...”
 
Xoay quanh sự kiện, dù chưa biết kết quả của sự tái điều tra ra sao, nhưng trong dư luận hầu như không ai dám tin rằng những tên qủy dâm dục của đảng sẽ bị truy tố, kết tội một cách xứng đáng, công bằng để xiển dương công lý, mà có thể đảng và nhà nước sẽ đưa ra cả hàng ngàn lý do rất “chính dáng” ngụy biện có thành không, không thành có rồi nhận chìm sự việc một cách êm thắm như đã từng xẩy ra. 
 
Từ vụ án được nhà nước quan tâm tái xét, đại đa số đã phải nhìn lại để nhận rõ nét toàn cảnh một bức tranh ung thối bầy hầy của xã hội dưới chế độ CSVN. Từ những liên thủ tham nhũng bóc lột không chừa một lãnh vực nào. Ngoài việc cướp nhà, cướp đất, ngay cả hai lãnh vực quan trọng là y tế và giáo dục cũng không nằm ngoài qũy đạo. Tất cả được liên kết như một mạng lưới bền chặt từ trung ương đến địa phương. Thậm chí đến lãnh thổ, biên cương cũng bị mất mát, khống chế cũng chỉ vì bản chất hèn nhược của đảng và nhà nước CSVN. 
 
Riêng trong lãnh vực giáo dục, nơi đào tạo nhân tài dùng xây dựng đất nước cũng đã không còn đủ sức lưu lại một chút niềm tin nào cho người dân. Ngoài chất lượng giảng dạy qúa thấp kém, bằng cấp được mua bán trao đổi và sự điều hành từ giai cấp chỉ  có  “hồng” mà không có “chuyên” như Giáo sư Phạm Toàn nhận định, đến nay thành phần ma cô lại xuất hiện trong giới mô phạm thì đất nước sẽ đi về đâu? Chẳng cần phân tích dài dòng có lẽ ai cũng biết, muốn phát triển đất nước cần phải có nhân tài, nhưng với hệ thống giáo dục XHCN thì tìm đâu ra nhân tài bây giờ? 
 
Cũng theo nhận định cuả Ls Triển “Tôi cho rằng không phải chỉ có 15 cháu này và mấy ông ấy đâu, mà còn rất nhiều nữa. Theo như tôi biết là còn nữa”. Từ đó dư luận có thể hiểu được dưới XHCN trường hợp ma cô Sầm Đức Sương không hẳn là một trường hợp mang tính cá biệt, nó không giới hạn riêng tại tỉnh Hà Giang mà rất có thể đã và đang xẩy ra nhiều nơi trên khắp nẻo đường đất nước mà chưa ai phát giác, hay đã phát giác nhưng cũng đã bị nhận chìm từ những thủ đơạn hăm dọa, thủ tiêu hay thương lượng. 
 
Tóm lại, nhìn vào bối cảnh đất nước dưới chế độ CSVN, đại đa số nhận định không thể thay đổi được điều gì khá hơn nếu CSVN còn tiếp tục điều hành đất nước. Với những “Đỉnh cao trí tuệ” CSVN, càng sửa lại càng thất tệ hại hơn. Do đó dư luận cho rằng, có thể đảng và nhà nước đang có một bộ “Dâm dục và đào tạo” ngầm đâu đó chưa biết chừng. Chẳng thế mà ngay Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết còn trơ trẽn quảng cáo gái đẹp khi kêu gọi đầu tư tại Mỹ cách đây mấy năm. Như vậy, muốn có một đất nước trong sạch để phát triển, chỉ còn một cách làm sao đảng CSVN phải triệt tiêu, bằng không Việt Nam sẽ chỉ là một đống rắc của thể kỷ và nguy cơ mất nước cũng không còn xa.
Phạm Thanh Phương (SGT-Úc Châu

Trong những năm gần đây CSVN thường tự hào cho rằng, Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng và nhà nước, với một nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN, đất nước mỗi ngày một phát triển theo đà tăng trưởng của thế giới, đang tiến đến một vị thế “dân giầu, nước mạnh”, dù không thể bằng các quốc gia Âu Mỹ nhưng ít nhất cũng phải đứng ngang hàng với các quốc gia trong vùng. Tuy nhiên, nhìn vào thực tế có lẽ ai cũng thấy sự phát triển của Việt Nam hiện tại chỉ là hình thức mặt nổi qua những khẩu hiệu và những con số trên trang giấy, còn lại đời sống xã hội mỗi ngày một suy thoái, nghèo nàn, lạc hậu bên cạnh những xa hoa, lãng phí của một thiểu số thuộc giai cấp thống trị hay đặc quyền, đặc lợi trong guồng máy cầm quyền.
 
Nói về một đất nước phát triển, thông thường người ta nhìn vào đời sống căn bản của người dân, sự ổn định của xã hội, không thể chỉ nhìn vào số lượng nhà lầu, xe hơi hay ánh sáng lập lòe xanh đỏ của phố thị như nhiều người đã ngộ nhận. Nếu chỉ nhìn vào một số thành phố, đô thị được xây dựng, có thể bị ngộ nhận là đời sống xã hội đã thự sự phát triển, nhưng nếu đi vào toàn diện thì lại thấy ngược lại với một bóng tối cơ cực vẫn bao trùm đời đời sống của đại đa số người dân. Đại đa số không đủ cơm ăn, áo mặc, con số trẻ em thất học rất cao hiện đang kiếm sống trên những vỉa hè phố thị hay trên những bãi rác khổng lồ của xã hội. Sự thay đổi bề ngoài này chỉ là những cơ hội cho quan chức đảng và nhà nước chia nhau  “chấm mút” làm giầu từ những số tiền vay mượn từ ngoại quốc, trong khi tất cả mọi lãnh vực quan trọng khác của xã hội lại bị lãng quên. Như vậy thử khỏi làm sao có thể phát triển để đi đến “dân giầu, nước mạnh” như những khẩu hiệu đảng và nhà nước thường rêu rao. 
 
Nói về một đất nước thực sự phát triển, tất nhiên đời sống xã hội phải ổn định, người dân phải được an cư, lạc nghiệp, trong khi tại Việt Nam dưới chế độ CS, cái gì cũng suy thoái và đời sống xã hội rất bấp bênh. Nhìn vào xã hội Việt Nam trong hiện tại, y tế lạc hậu không đủ sức phục vụ bệnh nhân, giáo dục thì suy đồi, trường sở thiếu thốn, thành phần giảng dạy thiếu chất lượng và thiếu cả lương tâm chức nghiệp, cộng thêm chương trình giảng dạy mang tính từ chương bưng bít, nhồi sọ, bằng cấp buôn bán như hàng hóa ngoài chợ trời, kiến thức tổng quát của người dân cũng bị khống chế bởi hệ thống ngăn cấm thông tin, từ đó người dân cũng không thể định được vị trí, vai trò và trách nhiệm của mình trong xã hội một cách chính xác, cộng thêm tham nhũng, hối lộ chằng chịt đan vào nhau như một mạng lưới vững chắc từ hạ tầng đến trung ương. Như thế làm sao có thể phát triển đây? Đó là chưa nói đến tài nguyên quốc gia mỗi ngày một “thất thoát” đến mức trở thành vấn nạn để có thể đưa đến tình trạng vong quốc trong tương lai.
 
Riêng phần tham nhũng trong giáo dục được bà Marie Ottosson, Công sứ phụ trách hợp tác quốc tế của Đại sứ quán Thụy Điển tại Việt Nam đánh giá là một lãnh vực quan trọng không được quan tâm đúng đắn, đã trở thành điểm quan trọng cản trở sự phát triển của đất nước Việt Nam trong hiện tại, bà nhận định :
 
“Mục tiêu trở thành một nước có thu nhập trung bình của VN khó thành hiện thực nếu hệ thống giáo dục còn tham nhũng” và ông Rolf Bergman, Đại sứ Thụy Điển tại Hà nội cũng cho biết: "người dân không còn kiên nhẫn, thời gian chẳng còn bao nhiêu trong cuộc chiến chống tham nhũng,". Một hệ thống mà ngay trong lãnh vực giáo dục cũng tham nhũng, bóc lột như vậy thì thử hỏi làm sao có thể đào tạo nhân tài để phát triển đất nước. 
 
Song song với giáo dục và y tế, nông dân bị mất ruộng cày, ngay đến nơi cư trú của người dân cũng không ổn định, bất cứ lúc nào người dân cũng có thể được gia nhập hàng ngũ “dân oan” để lang thang khiếu kiện như đã và đang từng xẩy ra trên khắp nẻo đường đất nước thì thử hỏi phát triển chỗ nào, có chăng chỉ phát triển được tham nhũng, bóc lột băng hoại, nghèo đói và lạc hậu. Còn lại tất cả chỉ là những tấp bình phong bịp bợm.
 
Nói về sự phát triển của Việt Nam dưới chế độ CS, ông Trần Xuân Giá, cựu Bộ trưởng Kế Hoạch Đầu tư CSVN cho biết tất cả chỉ là con số, không thực tế, ông Giá nhận định: "Chúng ta không thể tiếp tục tư duy tăng trưởng theo lượng, khuếch đại, sùng bái con số và che đậy các khuyết điểm của nền kinh tế được nữa... Nếu không, càng tăng trưởng, có thể chúng ta sẽ càng nghèo đi.". Đồng thuận với nhận định của ông Giá, ông Nguyễn Trần Bạt, Giám đốc Công ty Tư vấn Đầu tư tại Việt Nam cho hay: "Tôi đã nói điều này cách đây 10 năm. Trong một số bài báo, tôi cảnh báo tâm lý tăng trưởng bằng mọi giá. Tôi viết từ rất sớm. Hiện nay nó đẻ ra một cái thực tế mà (cựu) bộ trưởng phải lên tiếng. Chúng tôi, với tư cách là người trí thức bình thường, đã từng lên tiếng trước đó, cảnh báo trước đó, không chỉ cho Việt Nam. Mà cho tất cả các quốc gia kiểu Việt Nam". Đồng thời ông Đạt cũng cảnh báo "sùng bái con số sẽ đưa Việt Nam đến một kết cục không hay... Cho nên là tăng trưởng theo kiểu như thế này chính là một trong những biện pháp giết chết tương lai một cách chắn chắn nhất, không chỉ tương lai kinh tế, mà nhiều tương lai khác của Việt Nam."
 
Cũng xoay quanh vấn đề phát triển đất nước, rất nhiều nhân vật then chốt trong guồng máy cai trị CSVN đã nhìn thấy từ vài thập niên qua, nhưng không hiểu sao họ không “giác ngộ” và can đảm đưa ra lúc còn tại chức, mà cứ phải đợi đến lúc hồi hưu hay bị thất sủng họ mới dám lên tiếng như trường hợp các ông Võ Văn Kiệt, Trần Độ, Võ Nguyên Giáp, Lê Hồng Hà, Lê Đăng Doanh hay như ông cựu bộ trưởng Trần Xuân Giá hôm nay. Đây là một thắc mắc lớn của đại đa số dân Việt Nam kể cả trong nước lẫn hải ngoại thường quan tâm. Từ đó đa số nghĩ rằng, có lẽ khi tại chức những nhân vật này cũng không khác những nhân vật trong hiện tại, biết nhưng không thể nói vì quyền lợi cá nhân. Như vậy, phải chăng tình yêu hay sự quan tâm đến đất nước của những con người CS chỉ có thể xuất hiện khi không còn quyền lực trong tay? Đây chính là điều bất hạnh nhất cho đất nước và dân tộc Việt Nam, nếu CSVN còn tồn tại trên quê hương.
 
Tóm lại, CS lúc nào cũng là CS và những con người CS không thể thay đổi khi còn quyền lực. Do đó muốn đất nước được thực sự phát triển, chỉ còn một cách duy nhất làm sao có thể tập trung được sức mạnh của dân tộc triệt tiêu đảng và chế độ CSVN. Chỉ khi nào những con người CSVN mất hết quyền lực, tình yêu nước mới có thể xuất hiện nơi họ như những nhân vật “yêu nước” nêu trên. Ngược lại, một khi đảng và nhà nước còn nắm trọn quyền lực trong tay, thì sự hy vọng phát triển đất nước và con người, để người dân được tự do, “an cư, lạc nghiệp”, đào tạo nhân tài  và đi đến “dân giầu nước mạnh” hầu có thể sánh vai cùng các nước trong vùng và giữ vững bờ cõi vẫn chỉ là một ảo vọng. 
 
Phạm Thanh Phương (SGT - Úc Châu)

Sau nhiều ngày với những phiên họp “sôi nổi”, nay Quốc hội CSVN đã có quyết định bác bỏ dự án đường sắt cao tốc từ nhà nước đưa ra. Sự kiện này đã xuất hiện như một cơn lốc xoáy, cuốn hút dư luận vào một đề tài khá sôi nổi kể cả trong và ngoài nước, đặc biệt đối với một số người quan tâm, hay nghiên cứu xã hội Việt Nam dưới chế độ độc tài toàn trị của CS. Nhìn vào sự kiện, một số người phấn khởi cho rằng Quốc hội CSVN hiện tại là những người rất sáng suốt và can đảm, họ đã tạo được một sự đột phá có thể nói là ưu việt, chưa từng xẩy ra trong lịch sử CSVN. Đồng thời sự đột phá này đương nhiên sẽ trở thành một khởi điểm tạo ra một tiền lệ, đưa đến một nền dân chủ đích thực, mang tính minh bạch bạch với hệ thống “Tam quyền phân lập” rõ ràng cho Việt Nam trong một tương lai gần, mặc dù đất nước vẫn nằm trong tay một chế độ độc đảng CSVN. Ngược lại, đa số lại cho rằng sự kiện này chỉ là một vở tuồng “dân chủ” được coi như là một tấm bình phong làm giảm bớt sự căng thẳng từ mọi áp lực, từ nhiều mặt trong cũng như ngoài nước.  Để đi vào sự kiện, ông Lê Đăng Doanh, một cựu cố vấn nhà nước CSVN cho biết:”Họ tin rằng đây là vụ việc chưa từng có và có thể tạo ra tiền lệ hoạt động của quốc hội trong tương lai. Họ đã lầm, bởi lẽ bản thân của dự án đường sắt cao tốc là một vụ việc rất hiếm hoi, mà ngay trong Bộ Chính Trị đảng CSVN, một cơ quan quyền lực tối cao cũng đã không ủng hộ và đó là lý do quốc hội bác bỏ dự án”. Như vậy, quốc hội CSVN có thực sự “can đảm” đột phá để đưa đến sự độc lập trong thế “Tam quyền phân lập” chưa, hay vẫn là một công cụ của đảng CSVN trong chính sách “Tam quyền phân công” như từ xưa đến nay?
Cũng trong sự kiện này một số người cho rằng, do sức ép của quốc hội Hoa kỳ trong tiến trình “dân chủ hoá toàn cầu” và sức ép từ nhiều phiá của toàn dân Việt trong và ngoài nước, nhất là những phản ứng mạnh mẽ từ những nhân vật tầm cỡ trong đảng CSVN dù đã hồi hưu hay tại chức, kể cả những phản ứng mạnh mẽ của các Bloggers rải rác khắp hệ thống Internet. Vì vậy, đảng và nhà nước CSVN đành phải nhượng bộ, chỉ thị cho quốc hội để có quyết định “can đảm” bác bỏ dự án này. Ngược lại đa số lại cho rằng, bản chất CSVN là một loại độc tài lỳ lợm, “cưỡng từ đoạt lý”, không thể giác ngộ “đột xuất” biết lắng nghe tiếng nói trung thực cuả bất cứ ai hay vì quyền lợi chung của đất nước để có một sự thay đổi với thiện ý ích quốc, lợi dân. Hơn nữa, có lẽ ai cũng hiểu Hoa kỳ là một nước kinh tế, đang o bế CSVN vì quyền lợi của họ, những khuyến cáo hay lên án CSVN chỉ là hình thức, không đủ sức tác dụng để CSVN phải “bóp bụng” tuân theo. Bằng chứng cho thấy, những sự kiện đàn áp tôn giáo, xử dụng bạo lực để tước đoạt nhân quyền, nhân phẩm của dân tộc Việt từ xưa đến nay thì sao, tất cả cũng đã có phản ứng mạnh mẽ từ nhiều phía, trong thời gian dài liên tục, nhưng kết quả ra sao có lẽ ai cũng rõ. Ngay cả hiện tượng Boxite tại Tây Nguyên và những uất nhục trên biển đông hiện tại cũng không ngoại lệ. Vì thế, nếu nói rằng vì quyền lợi của đất nước và dân tộc hay với những sức ép nào đó từ nhiều phiá để CSVN phải thay đổi là một điều không thể xẩy ra, trừ khi sự thay đổi ấy tạo được những cơ hội “chấm mút” làm giàu của từng cá nhân trong guồng máy cai trị. Do đó đa số cho rằng, có thể sau khi nghiên cứu, đảng và nhà nước nhận thấy dự án quá bấp bênh, phải thuê mướn quá chuyên gia và qua nhiều trung gian ngoại quốc, bản thân những nhân vật then chốt của đảng và nhà nước cảm thấy không chấm mút được bao nhiêu, ngược lại có khi còn đổ nợ, hoặc cũng có thể vì số tiền quá lớn, không nơi nào dám cho vay khi họ nhìn thấy sự bồi hoàn chỉ là một viễn tượng. Do đó, đảng và nhà nước phải ra chỉ thị cho quốc hội “đồng thuận” tuyên bố bác bỏ để xếp lại dự án một cách danh chính, ngôn thuận để che mắt thế gian qua chiêu bài dân chủ.  
Cũng trong sự kiện này, đại biểu quốc hội CSVN Nguyễn Minh Thuyết đã nói với hãng thông tấn AFP rằng: “đã thể hiện xu hướng “dân chủ hơn” trong hàng ngũ đại biểu”. 
Trong khi đó ông David Koh, một chuyên gia nghiên cứu Đông Nam Á Châu nhận định: “Tiến bộ dân chủ? Tôi không biết chúng ta có thể đưa ra lập luận xa đến như vậy hay không?”. Đồng thời ông Lê Đăng Doanh và ông David Koh cũng nhận định dù sao chăng nữa “Đây thực sự là một ảnh hưởng tâm lý mạnh”.
Thực sự mà nói, sự kiện lần đầu tiên trong lịch sử CSVN, quốc hội đã bác bỏ một dự án đã được đảng và nhà nước “hồ hởi, phấn khởi” cho là một việc làm siêu việt để phát triển đất nước chắc chắn đã tạo được “một ảnh hưởng tâm lý mạnh” hầu có thể ru ngủ người dân ngộ nhận “đã thể hiện xu hướng “dân chủ hơn” trong hàng ngũ đại biểu” mặc dù đất nước vẫn nằm trong một chế độ độc tài toàn trị. Từ hiện tượng “ảnh hưởng tâm lý mạnh” này, rất có thể sẽ làm suy giảm hoặc triệt thoái niềm tin nơi người dân trong công cuộc đấu tranh chung tìm tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Đồng thời hiện tượng “ảnh hưởng tâm lý mạnh” này cũng sẽ là một cơ hội để một số con buôn chính trị dễ dàng tuyên truyền, lợi dụng cơ hội nối kết với CSVN một cách danh chính ngôn thuận, hầu có thể “dây máu, ăn phần” chia chác chút lợi nhuận trên xương máu của dân tộc và uất nhục cuả quê hương.  
Tuy nhiên đa số người dân Việt Nam đã sáng suốt nhận ra, sự bác bỏ dự án của quốc hội CSVN cũng chỉ là một vở tuồng “Nhất cử lưỡng tiện” do đảng và nhà nước CSVN dựng sau khi nhận thấy nhiều điều bất lợi, khó có thể chấm mút như ý muốn. Với vở tuồng “Nhất cử lưỡng tiện” này, một mặt dùng lừa bịp cho thế giới thấy được, mặc dù trong chế độc đảng cai trị, nhưng dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng và nhà nước CSVN, đất nước lúc nào cũng có dân chủ, quốc hội lúc nào cũng độc lập và là một cơ quan quyền lực tối cao của đất nước, không phải là những con rối do đảng thao túng như những nhận định sai lầm của thế giới từ xưa đến nay. Mặt khác, chứng tỏ được mặc dù dự án tầu cao tốc là một dự án thiết thực, với uy tín và sự lãnh đạo anh minh của đảng tất nhiên thừa khả năng thực hiện. Nhưng vì tôn trọng dân chủ, nên đảng và nhà nước đành phải tuân theo ý dân qua quyết định của quốc hội. Tuy nhiên có một điều mà chắc chắn ai cũng biết, dưới chế độ CSVN không có gì là chắc chắn, hôm nay có thể xanh, mai có thể đỏ và rất có thể khi đảng và nhà nước cảm thấy tìm ra khe hở để “chấm mút” một cách khả quan, tất nhiên quốc hội sẽ phải tái nhóm họp để thay đổi ý kiến. Do đó, thông tín viên Ian Timberlake thuộc AFP Hànội đã nhận định “Quốc Hội Việt Nam biến chuyển, nhưng vẫn là CS”.  
Tóm lại sau 35 năm cưỡng chiếm toàn bộ đất nước, CSVN vẫn không thể  thống nhất được nhân tâm để tìm được sự ủng hộ của toàn dân. Ngược lại, người dân càng ngày càng xa lánh chế độ và sự phản kháng mỗi ngày một phát triển, mặc dù CSVN đã cố gắng dùng tất cả những thủ đoạn bỉ ổi nhất để khống chế. CSVN luôn cố gắng dùng bạo lực biến người dân Việt Nam trở thành những thần dân ngoan ngoãn của chế độ. Riêng cộng đồng người Việt tị nạn CS tại hải ngoại, không thể dùng bạo lực khống chế bằng bạo lực, nhưng  CSVN cũng đã tốn rất nhiều công sức, tài chánh và một lực lượng việt gian khá hùng hậu, xâm nhập chiêu dụ và ru ngủ qua nhiều hình thức. Tuy vậy, tất cả cũng thất bại bởi những hành xử dã man, tàn bạo phi nhân bản một cách trắng trợn đã và đang xẩy ra hàng ngày trên khắp nẻo đường đất nước. Ngoài ra, những sự kiện buôn dân, bán nước một cách hèn hạ cũng chẳng che giấu được ai. Từ đó, các phong trào đấu tranh tại hải ngoại cũng gia tăng nối kết với quốc nội. Vì vậy, CSVN luôn phải tạo ra những hiện tượng hoả mù bịp bợm trong nhiều lãnh vực, mong rằng sẽ làm giảm thiểu tới mức tối đa ngọn lửa đấu tranh trong toàn dân kể cả trong và ngoài nước. Tuy nhiên, dù đảng và nhà nước CSVN có bịp bợm gì chăng nữa, những người quan tâm đến đất nước đều biết CS lúc nào cũng là CS, là một loại quái thú của thể kỷ, không bao giờ có thể lột xác để đứng thẳng làm người... Một ngày CS còn ngự trị trên quê hương, một ngày dân Việt còn đau khổ và đất nước sẽ tan hoang trong tay ngoại bang. Do đó, đừng bao giờ vì một lý do nào đó mà quên đi câu di ngôn của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu “Đừng tin những gì CS nói, hãy nhìn kỹ những gì CS làm” để phải bị chệch hướng đấu tranh như mộ số hiện tượng từ cá nhân hay phe nhóm đã thể hiện.  

  • Phạm Thanh Phương (SGT-Úc Châu)