Nhân gian hỡi! sao quá nhiều nghịch lý
Phiếm hồng trần, mượn bút trút sầu bi
Ai lợi danh, ai khôn dại, khen chê
Ai ngụp lặn, giữa vòm trời nghiệt ngã
Đời trái khoáy đông về trong nắng hạ
Tuyết âm thầm tơi tả giữa trời oi
Nỗi oan khiên, dân thống khổ đầy vơi
Nhìn quanh lại, bao quái thai thời đại
Lòng người đi mang nỗi buồn tê dại
Sống bập bềnh trăn trở với Quê Hương
Trời sinh chi đám bất mục, ẩm ương
Làm hoen ố trên dòng sông tỵ nạn
Những não trạng gói tròn vùng mây xám
Giống ươn hèn, quên hết cảnh bể dâu
Nhẩy loi choi cùng với lũ "hoạt đầu"
Mong múa rối góp vui hồn "Hồ Tặïc"
Đời nhiễu nhương thêm đau lòng xã tắc
Đám sậy lau nghiêng ngả, gió thuận chiều
Cố chui luồn, bên cuộc thế rong rêu
Tìm danh hão, trên nỗi đau đồng chủng.
Pham Thanh Phương (Úc Châu
"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."
0 Responses to Quái Thai Thời Đại (Thơ )