"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Theo dõi tình hình chính trị tại Việt Nam trong thời gian gần đây, những tiếng nói đối kháng tại quốc hội CSVN đã được cất lên một cách hùng hồn và sôi động như tại các nước tự do dân chủ trên thế giới, đặc biệt hai nhân vật nổi bật được xem là can đảm thẳng thắn nhất, đã và đang thể hiện được một số nét đặc thù cuả dân chủ là Đại biểu Dương Trung Quốc và Đại biểu Nguyễn Minh Thuyết. Từ những sự kiện chất vấn Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng CSVN qua những sự kiện Vinashin, dự án đường sắt cao tốc, khai thác boxite tại Tây nguyên và một số việc liên quan đến dân chủ và biển đông ,v,v... Một một sự kiện nổi bật nhất mới đây cũng đã tạo nên một làn sóng dư luận khá sôi nổi khi đại biểu Nguyễn Minh Thuyết lên tiếng kêu gọi Quốc hội bỏ phiếu bất tín nhiệm vai trò Thủ tướng CSVN của Nguyễn Tấn Dũng. Tất cả những hiện tượng nêu trên đã được một số cá nhân và tổ chức chính trị, đảng phái trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại cho là một sự tiến bộ, một sự giác ngộ của đảng và nhà nước CSVN trên con đường dân chủ hóa đất nước. Tuy nhiên, đa số lại cho rằng đây chỉ là một vở tuồng dân chủ do CSVN tạo ra dùng làm bình phong mỵ dân và lừa bịp quốc tế, đồng thời dùng che đậy những hành động buôn dân, bán nước và vô hiệu hoá những ngọn lửa đấu tranh đòi tự do, dân chủ của toàn dân trong cũng như ngoài nước.

Nhìn sâu vào sự việc có lẽ ai cũng thấy, song song với những hiện tượng được mô tả là ánh sáng dân chủ tại quốc hội, CSVN cũng đang gia tăng đàn áp, khủng bố những tiếng nói bất đồng chính kiến một cách tàn nhẫn và bỉ ổi đến mức đáng quan ngại như săn lùng, trù dâp, khủng bố giới Bloggers trong hiện tại, kể cả những tiếng nói thể hiện lòng yêu nước trước cái họa xâm lăng từ Trung cộng và theo nguồn tin của AFP, nội trong tháng 10, năm 2010 vừa qua đã có ít nhất 17 nhân vật bất đồng chính kiến và Bloggers bị bắt điều tra hay đã bị ở tù. Như vậy ánh sáng dân chủ đang ở đâu, có thật không hay chỉ là những trận hoả mù, có lẽ ai cũng hiểu.

Nói về sự kiện gia tăng đàn áp khủng bố này, theo một số người nhận định, đó chỉ là một hiện tượng xuất phát từ sự tranh giành ảnh hưởng quyền lực của các phe phái trong nội bộ đảng, mà những người đang bị săn lùng, trù dập hay bị khủng bố hiện tại chỉ là những nạn nhân đang bị lạc trong qũy đạo trong cái thế “Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”.

Hiện tượng này luôn xẩy ra trước thềm đại hội đảng CSVN và được tái diễn nhịp nhàng theo chu kỳ năm năm một lần. Tuy nhiên, theo cái nhìn chung thì lập luận này không được chính xác, có chăng nó chỉ là một trong những yếu tố đóng góp thêm vào sự khủng bố, trấn áp các tiếng nói từ mọi khía cạnh của người dân từ xưa đến nay, nó không phải là một điểm chính của vấn đề, mà còn nhiều nguyên do khác quan trọng hơn từ bản chất vong nô, tàn ác của tập đoàn độc tài, độc đoán CSVN.

Nhìn lại riêng những thập niên vừa qua, khi CSVN bắt buộc phải “mở cửa” để sống còn cho đến nay, những tiếng nói nhân bản cũng đã bắt bắt đầu xuất hiện và sự sợ hãi của đảng CSVN cũng gia tăng khi thấy người dân có cơ hội tiếp cận các luồng tư tưởng dân chủ được thổi vào từ nhiều khiá cạnh khác nhau. Tuy vậy, CSVN cũng không thể đàn áp, trù dập hay thủ tiêu một cách qúa lộ liễu như trước, mà phải uyển chuyển lúc chìm, lúc nổi, tuỳ thuộc hoàn cảnh, không gian và thời gian. Do đó, đảng và nhà nước CSVN phải cố tạo cho chế độ một bộ mặt dân chủ giả hiệu bằng cách “nới tay” để có một số tiếng nói đối lập hay bất đồng chính kiến, nhưng vẫn nằm trong vòng kiểm soát, thậm chí có thể lên án và nhận định phê bình đảng một cách rất gắt gao và công khai như đã và đang xuất hiện, những tiếng nói này tất nhiên sẽ trở thành những khuôn mặt tiêu biểu cho tia sáng của niềm tin, báo hiệu một nền dân chủ đang thành hình. Có thể những tiếng nói này cũng được trở thành những thần tượng sáng chói, và tạo ra những tranh cãi trong dư luận trên con đường đấu tranh đi tìm một nền tự do, dân chủ cho toàn dân trong và ngoài nước. Ngoài ra những sự kiện “nới tay” này còn là một bình phong trong bang giao, để một số quốc gia dân chủ trên thế giới hay một số nhà chính trị sẽ có cơ hội đưa ra những nhận định tốt đẹp hơn về CSVN.

Tuy nhiên, sau một thời gian nào đó nhận phải triệt tiêu, đảng và nhà nươc CSVN sẽ triển khai chiến dịch giựt sập thần tượng bằng mọi cách, kể cả những thủ đoạn bỉ ổi, trơ trẽn nhất để khủng bố, trù dập, như ghép tội trốn thuế, đả thương người, phát tán tài liệu chống phá nhà nước như những trường hợp đã xẩy ra với Blogger Điếu Cày, Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy hay trường hợp mới đây cuả Luật sư Cù Huy Hà Vũ. Riêng trường hợp Ls Cù Huy Hà Vũ đưọc coi là khá nổi bật và cũng khá khôi hài đến độ trơ trẽn như một tuồng hề rẻ tiền hay một màn biểu diễn của một gánh Sơn Đông mãi võ trong buổi chợ chiều. Sự kiện Ls Vũ được nổi bật vì ông là một người duy nhất dám đâm đơn kiện Nguyễn Tấn Dũng, đương kim Thủ tướng CSVN đến hai lần, mặc dù không đi đến đâu. Ngoài ra Ls Vũ cũng có rất nhiều bài phỏng phấn đòi dân chủ, cổ võ cho đa đảng phê phán, lên án sự độc quyền, độc tôn và những sai trái của đảng và nhà nước CSVN một cách gắt gao nhất từ trước đến nay. Còn lại điểm khôi hài và ấu trĩ là sự kiện Ls Vũ bị bắt với một số lý do rất bỉ ổi và thô thiển, nhưng nhịp nhàng đúng lúc và đúng việc.

Theo như một số nguồn tin chính thức cho biết, ngoài một lý do mơ hồ thường áp dụng trong nhiều trường hợp ghép tội, bắt người là “phát tán tài liệu tuyên truyền chống phá đảng và nhà nước CSVN”, Ls Vũ còn bị ghép vào tội quan hệ tình dục với gái mãi dâm, sau đó nhận thấy quá phi lý và lộ liễu, CSVN đã đổi lại tội danh là “quan hệ tình dục bất chánh” với bà Hồ Lê Như Quỳnh trong một khách sạn tại quận 6 Sàigòn với bằng chứng đã tìm thấy “bao cao su an toàn” trong thùng rác. Điều này cũng không ngoài mục đính chỉ mong bôi nhọ và đánh sập một hình ảnh có thể nói là đang nổi bật trong những tiếng nói bất đồng chính kiến hay bất mãn chế độ. Và đây cũng là thủ đoạn đã từng áp dụng trong nhiều trường hợp khác trong đó có cả trường hợp của Ls Lê Trần Luật mới đây.

Trở về bản chất của CSVN, đảng và nhà nước có rất nhiều vở kịch khác nhau để xử dụng với những đối tượng khác nhau như cô lập, khủng bố, trù dập, cầm tù hay bôi nhọ cá nhân, kể cả thủ tiêu những tiếng nói mà CSVN cảm thấy bất lợi như trường hợp tại nạn giao thông như trường hợp kịch tác gia Lưu Quang Vũ và gia đình; Khuyến dụ và tạo áp lực nhận tội xin khoan hồng như trường hợp Nguyễn Tiến Trung, Ls Lê Công Định và một vài người khác; Vu khống và khủng bố gây thương tích như trường hợp Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy; Cô lập sinh hoạt, kinh tế như đối với gia đình Blogger Điếu Cày, Ls Lê Thị Công Nhân, Ls Lê Trần Luật,v,v.... Tất cả những thủ đoạn CSVN tạo ra cho những nạn nhân cũng chỉ mong ngăn chặn làn sóng phát huy tư tưởng tiến tiến bộ của nhân loại tại Việt Nam. Đồng thời bôi nhọ, giựt sập tất cả những hình tượng trong sáng trên con đường đấu tranh đi tìm tự do dân chủ cho đất nước.

Cũng trong thủ đoạn đánh sập thần tượng để triệt thoái niềm tin trong đấu tranh, tại hải ngoại CSVN đã tung ra một ngân khoản khá lớn, mua chuộc và lũng đoạn một số đảng phái, phe nhóm hoạt động chính trị, tạo ra một số thành tích đấu tranh sáng chói, sau một thời gian, cho xuất hiện những lừa bịp lố lăng, hay tạo ra những vô lý, khôi hài để trộn lẫn chân, giả, thực, hư thành những trận hoả mù, gây phân hóa tranh cãi khắp nơi, để khối người Việt tỵ nạn CS trên khắp thế giới quên đi thực chất của mục tiêu. Từ đó, một số người có khả năng và tâm huyết cảm thấy chán ngán bỏ cuộc, buông xuôi, người dân cũng không thể định được hướng đi của niềm tin, khí thế đấu tranh sẽ từ từ tàn úa dần theo thời gian và CSVN sẽ được thong dong tiếp tục độc tôn, độc quyền trong cái thối nát nô dịch của bản chất, và đất nước sẽ tiếp tục lầm than như đã và đang xảy ra.

Tóm lại, sự khủng bố, trù dập hiện tại đối với những tiếng nói lương tri của hiện tại không thể nhận định đơn thuần là một hiện tượng xuất phát từ sự tranh chấp nội bộ trước thềm đại hội của đảng CSVN, mà đó là một chính sách trường kỳ của bản chất, nó đã hiện diện liên tục trong suốt dòng lịch sử của đảng CSVN, có khác chăng cũng chỉ là mặt hình thức phải thay đổi phụ thuộc vào không gian và thời gian mà thôi. Nhìn vào dòng lịch sử Việt Nam từ khi Hồ Chí Minh đem chủ thuyết CS áp đặt trên đất nước cho đến nay, có lẽ không ai có thể phủ nhận CSVN lúc nào cũng có rất nhiều thủ đoạn để củng cố quyền lực, hầu có thể thực thi sự nghiệp buôn dân, bán nước được “xuôi chèo, mát mái”. Vì vậy, muốn tránh khỏi những thủ đoạn bỉ ổi trơ trẽn của tập đoàn CSVN và giữ vững niềm tin trong đấu tranh, thiết nghĩ người dân Việt cần phải tỉnh táo “Nhìn việc, không nhìn người”. Không vì một sự bôi nhọ, hay một hiện tượng vu khống hay của CSVN để ngộ nhận sự kiện hay con người. Ngược lại, cũng không vì những hào quang của một thời qúa khứ để đặt trọn vẹn niềm tin. Tất cả cần nhìn kỹ từng sự việc trong thực tế, tôn trọng và chấp nhận sự thật, tìm hiểu, nhận định, bổ khuyết, trong tinh thần xây dựng hỗ tương, để cùng hướng về một mục tiêu chung. Có như vậy mới mong loại bỏ được những con vi khuẩn CSVN đang tiềm ẩn khắp nơi. Ngược lại, nếu cứ bảo thủ, che đậy “Không vạch áo cho người xem lưng”, đặt niềm tin một cách mù quang vào những hào quang của quá khứ hay hư danh, tất nhiên những con vi khuẩn CS sẽ có môi trường phát triển, lũng đoạn và một lúc nào đó, cũng sẽ không tránh khỏi những ngỡ ngàng , đánh mất niềm tin và công việc đấu tranh chung tìm tự do, dân chủ và no ấm cho đất nước sẽ bị nhiêu khê hơn hay bị hoá giải đến mức triệt tiêu.

* Phạm Thanh Phương (Úc Châu)


Phạm Thanh Phương (Úc Châu).
 
LTS: Để rộng đường thảo luận, chúng tôi sẵn sàng chạy đăng các phản luận của quý độc giả đối với bài viết này, nếu có, trong tinh thần tìm hiểu và xây dựng
* * *
Được tin từ Hà nội và các hãng thông tấn loan tải, bà Võ Hồng đảng viên đảng Việt Tân vừa được CSVN phóng thích sau mười ngày tạm giữ vì tình nghi “khủng bố, vi phạm điều 84 của bộ luật hình sự CSVN. Trước nguồn tin này, dư luận người Việt tại hải ngoại tỏ ra rất vui mừng, vì it nhất một đồng hương đã thoát khỏi nanh vuốt của bầy dã thú CSVN. Đồng thời trong sự vui mừng ấy, vẫn không tránh khỏi những bàn tán xôn xao với nhiều chiều hướng khác nhau và một số câu hỏi được đặt ra liên quan đến hoạt động cuả đảng Việt Tân trong những năm gần đây. Trong dư luận chung, một số cho rằng đảng Việt Tân rất “mạnh và can đảm”, họ đã gửi đảng viên về hoạt động trực tiếp trong nước nhiều lần, không còn chỉ la hét xuông tại hải ngoại như trước đây. Trong khi đó một số khác lại cho rằng, nếu nhìn kỹ và phối kiểm sự kiện trong vài năm gần đây, tất nhiên có thể thấy được những nét kịch tính đã và đang xuất hiện mỗi ngày một rõ, tựa hồ như một vở kịch được dàn dựng sẵn, không có gì đáng quan tâm, lo âu, hy vọng hay thắc mắc.
Nhìn vào mặt hình thức, với tình hình đấu tranh tại hải ngoại, đa số đều nhận định Việt Tân là một đảng duy nhất đang hoạt động “mạnh”, lúc nổi lúc chìm, họ có mặt hầu như trên khắp thế giới, kể cả trong quốc nội. Tuy nhiên, một điểm lạ mà nhiều người suy nghĩ tìm không ra câu trả lời chính xác là những đảng viên Việt Tân gửi về nước hoạt động trực diện một cách công khai trong những năm gần đây đều là những có thành tích, có tiếng tăm tại hải ngoại như nhóm ông Nguyễn Quốc Quân hay bà Võ Hồng. Nhưng hình như hệ thống an ninh, tình báo của CSVN bị liệt, các toà lãnh sự và đại sứ không hoạt động, bởi thế dù là những nhân vật Việt tân nổi bật, có tiếng tăm, nhưng vẫn được toà đại sứ nơi sở tại cấp Visa nhập cảnh một cách rất “vô tư”. Đợi khi xẩy ra chuyện mới bắt giữ điều tra, rồi thả ra rất nhanh theo kiểu “Bắt cóc bỏ dĩa”. Sự kiện này đã trái ngược với bản chất gian manh của CSVN. Trong khi đó những người hoạt động trong nước, đòi hỏi dân chủ và lên án sự xâm lăng của Trung cộng như  Ls Lê Công Định, ông Trần Anh Kim, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Thanh Nghiêm,v,v,  hay bốn nhân vật mới đây đã được Việt Tân công khai xác nhận là người của họ như Giáo sư Phạm Minh Hoàng, Mục sư Dương Kim Khải, bà Trần Thị Thúy và ông Nguyễn Thành Tâm thì vẫn bì giam giữ hoặc tù đầy chỉ vì lý do có liên quan đến đảng Việt Tân. Đây cũng là một câu chuyện đầy kịch tính trong hành xử của CSVN, chính thức bị lên án là khủng bố thì vô tội, nhưng chỉ liên quan thì lại trở thành nghiêm trọng để ngồi tù. Đúng là một chuyện khó tin, nhưng có thật đã và đang xẩy ra.
Nhân sự kiện bà Võ Hồng bị CSVN bắt giữ, ông Hoàng Tứ Duy, phát ngôn nhân đảng Việt Tân đã  cho BBC biết “Chúng tôi không có chủ trương bị bắt, chúng tôi cũng không muốn bị bắt. Nhưng chúng tôi chấp nhận rủi ro đó để làm sao có thể đấu tranh cùng với đồng bào”. Với câu nói này, hầu như tất cả dư luận đều đồng ý với Việt Tân là dưới một chế độ gian ác, dã man như CSVN, thì sự bị bắt bớ là một đại bất hạnh cho cuộc đời, không ai dại gì chủ trương quái đản như thế. Nếu CSVN không dã man, độc ác thì ngày nay cũng chẳng có gần ba triệu người Việt phải lang thang trên khắp thế giới, trong đó có đảng Việt Tân. Vì vậy lời nói này của ông Hoàng Tứ Duy được dư luận đánh giá như là một viễn kiến tuyệt vời, nó như một hàng giậu rào trước, hầu có thể dùng để hóa giải những cái nhìn xuyên suốt những kịch tính của sự việc. Bởi lẽ trong mấy năm gần đây, đảng viên Việt Tân về nước hoạt động rất ”vô tư”, CSVN bắt và thả ra cũng rất “vô tư”, xem ra tựa như có một sự thỏa hiệp nào đó rất khó ai có thể thấu triệt. Từ đó, một số nhận định, những đảng viên Việt Tân từ hải ngoại về hoạt động bị CSVN bắt, chắc chắn không thể cho là sự “rủi ro” như ông Hoàng Tứ Duy đã nói, mà cò lẽ là một chủ trương. Nếu nói rằng chủ trương về để bị bắt trù dập ở tù khốn khổ như  Ls Lê Công Định hay ông Trần Anh Kim thì chắc chắn là không, nhưng nếu biết rõ chỉ bị “tạm giữ điều tra” rồi thả ra một cách “vô tư” kiểu “bắt cóc bỏ đĩa” để hai bên đều có lợi thì dù có là một chủ trương cũng là điều rất hợp lý, có gì phải thanh minh, rào đón. Trong sự kiện bà Võ Hồng bị bắt giữ và khi thả ra bà Võ Hồng cũng cho BBC biết CSVN đã nói với bà lý do thả ra chỉ vì thiện chí hợp tác cuả bà trong lúc điều tra và chính sách khoan hồng cuả nhà nước CSVN, không phải vì áp lực cộng đồng người Việt hải ngoại hay từ bất cứ thế lực nào kể cả Bộ Ngoại Giao Úc.
Nói về quyền lợi song phương qua sự kiện “Bắt cóc bỏ dĩa” này, theo sự phân tìch của dư luận có hai điểm quan trọng. Thứ nhất, Việt Tân tạo được thành tích hô hoán, đánh bóng lại chiêu bài “yêu nước” một cách danh chính, ngôn thuận rất tự nhiên, chứng minh được sức mạnh và lòng can đảm một cách rất “vô tư”. Thứ hai, CSVN cũng được dịp chứng minh sự minh bạch cuả “Đỉnh Cao Trí Tuệ” một cách cũng rất “vô tư”. Đồng thời chứng minh được dưới chế độ CSVN không có tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm như đại đa số lên án,  những người bị giam giữ hiện nay hoàn toàn thuộc về lãnh vực hình sự như CSVN đã và đang rêu rao trước nhãn quan quốc tế. Còn lại chuyện tình nghi là một việc phải có, nhưng sau khi điều tra, xét thấy không vi phạm hình sự, chỉ là bất đồng chính kiến hoặc đấu tranh bất bạo động đều được nhà nước CSVN “hồ hởi, phấn khởi” chấp nhận, dù những người này thuộc một đảng đã bị lên án là tập đoàn khủng bố.
Để nhìn sự việc một cách rõ ràng hơn, ngược thời gian cách đây vài tháng một nhóm đảng viện Việt Tân từ hải ngoại về phát áo, mũ chống Trung cộng tại Hoàn Kiếm, và khi phóng viên Nguyễn Khanh của RFA hỏi về sự hiện diện của Công an hay An ninh của CSVN tại hiện trường và đã được một đảng viên Việt Tân tại hiện trường cho biết "Dĩ nhiên là có những anh công an khu vực, công an mặc đồng phục (sắc phục) hay họ mặc đồ bình dân. Nhưng mà tôi nghĩ công việc chúng tôi làm rất là trật tự, ôn hòa, không có gì gọi là trái pháp luật Việt Nam. Chúng tôi có nói với những người trật tự ở đây là tại sao chúng tôi làm việc này và với mục đích gì... Thứ hai là chúng tôi tiếp nối công việc làm của các nhà yêu nước khác như là anh Điếu Cày, nhà báo Huy Đức, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Ls Lê Thị Công Nhân và chị Phạm Thanh Nghiêm, v,v...".  Ngược lại, lần này bà Võ Hồng trở về Hànội, cũng làm công việc tương tự thì lại bị bắt và ghép tội theo điều 84 hình sự của CSVN. Như vậy là thế nào, CSVN đã bị điên hay sao? Hay lần trước không bắt một vài người lấy lệ rồi thả ra là một điều thất sách, vô tình đã để lộ tính chất “kịch tính” quá rõ rệt, cho nên lần này bà Võ Hồng mới bị “rủi ro” như ông Hoàng Tứ Duy, phát ngôn nhân đảng Việt Tân đã tuyên bố.
Bàn tán xoay quanh sự kiện, phối kiểm xuyên qua nhiều sự việc nhiều người đã nhận định, đây là lúc đảng Việt Tân đang cố gắng tạo một chút uy tín hầu đánh bóng một chiêu bài dường như đã bị mốc meo từ hàng thập niên qua. Từ những chuyện xa xưa với 10 ngàn tay súng Đông Tiến cho đến chuyện đổi một tháng Tư đen tối nhất cuả lịch sử thành một “tháng tư xanh” đầy hy vọng cho đến “ngày tự do cho VN”. Sau đó là một chuỗi giao lưu văn hoá, loan tải hàng loạt những bài viết của Hà Dương Dực với nội dung phỉ báng chế độ và quân cán chính VNCH công khai trên đài phát thanh Chân Trời Mới..v..v. Với một số sự kiện điển hình nêu trên, đa số nhận thấy niềm tin của cộng đồng người Việt tại hải ngoại đối với Việt Tân rất mỏng manh. Thậm chí còn có chiều hướng đặt nghi vấn Việt Tân đang giữ vai trò ngoại vi của đảng CSVN qua Nghị Quyết 36. Do đó, Việc Việt Tân cố gắng tạo chút thành tích hầu có thể vớt vát một chút uy tín là chuyện rất bình thường. Chỉ tiếc rằng việc làm và lời nói của Việt Tân đã để lộ nhiều khuyết điểm rất thô sơ trong chính trị, nhất là lại dùng chiêu bài “bắt cóc bỏ dĩa” để tạo thành tích thì thật là một điều không nên. Mong rằng Việt Tân sẽ rút đựơc kinh nghiệm khá hơn, hầu có thể tránh được sự “ngộ nhận” là một sự bịp bợm khôi hài và ấu trĩ.
Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Phạm Thanh Phương (SGT- Úc Châu)

Trong những ngày gần đây, CSVN đã gia tăng khủng bố, bắt bớ một cách rất “tích cực” những người “bất đồng chính kiến” trong mọi lãnh vực. Và để hợp thức hoá chính sách khủng bố một cách danh chính, ngôn thuận, một kịch bản cũ rích lại được tái diễn tìm cách gán ghép cho những tiếng nói chân chính ấy với những tội trạng nặng nề thuộc hình sự như “Âm mưu lật đổ nhà nước CSVN” theo điều 79. Vì vậy, Sự kiện bốn nhân vật đã bị bắt như Giáo sư Phạm Minh Hoàng, Mục sư Dương Kim Khải, bà Trần Thị Thúy và ông Nguyễn Thành Tâm cũng đang là những nạn nhân của kịch bản mà CSVN đang tái diễn. Mặc dù trải qua gần hai tháng, nhưng CSVN cũng chưa có một bằng chứng nào để xác định tội trạng bốn vị này ngoại trừ một lý do rất mơ hồ khi ghép tội họ là những đảng viên thuộc đảng Việt Tân, một đảng đã được CSVN lên án với hai chữ “khủng bố”. Tuy nhiên vào ngày 09-9-2010, ông Hoàng Tứ Duy, phát ngôn nhân của đảng Việt Tân đã lên tiếng trên làn sóng RFA, xác nhận bốn nhân vật nêu trên là đảng viên của họ. Sự xác nhận này của đảng Việt Tân không biết mang ý nghĩa như thế nào, nhưng nó đã trở thành một sự kiện nóng bỏng đang được bàn cãi trong dư luận.   

Theo nhiều nguồn tin cho biết, công việc làm của bốn nhân vật bọ bắt nêu trên  không mang mầu sắc làm chính trị, mà chỉ mang tính đóng góp vào công việc cố gắng san bằng những bất công mà toàn thể người dân trong nước đã và đang bị đè nặng từ hơn nửa thế kỷ qua. Sự lên tiếng về những bất công ấy cũng không nhân danh bất cứ một tổ chức nào, và khi bị gán tội là đảng viên Việt Tân họ đều không xác nhận. Cũng vì thế, sau khi đảng Việt Tân xác nhận bốn nhân vật  trên là đảng viên của họ, bà Lê thị Kiều Oanh, phu nhân của GS Phạm Minh Hoàng cho biết: ”Chồng tôi có những người bạn rất thân từ thời sinh viên. Đó chỉ là những quan hệ bạn bè. Tôi không hiểu phải chăng có những người bạn trong những tổ chức như thế là có tội hay không”. Điều này chứng tỏ phu nhân GS Phạm Minh Hoàng xác nhận chồng bà không phải là đảng viên Việt Tân, ông chỉ có liên hệ với một vài người bạn cũ, hiện là đảng viên của đảng Việt Tân mà thôi. Sự lên tiếng của Gs Hoàng thuần tuý xuất phát từ tấm lòng một công dân yêu nước, muốn đóng góp tài sức của mình nhằm thăng hoa xã hội và cải tiến dân sinh để người dân Việt Nam có được một đời sống yên bình trong một xã hội thực sự tự do dân chủ, ông không phải là thành viên của một tổ chức đã được CSVN lên án là khủng bố như CSVN gán ghép. 

Riêng trường hợp Mục sư Dương Kim Khải, Chấp sự Nguyễn Mạnh Hùng cho biết: “MS Khải cũng là một Mục sư rồi, tôi nghĩ tâm huyết chính của MS Khải, đời sống của MS Khải thật sự cũng chỉ để hầu Việc Chúa và tất cả để giúp cho Chúa, dâng hiến cuộc đời còn lại của mình cho Chúa”, và Chấp sự Hùng cũng nhận định thêm là tuyên bố vừa nói của phát ngôn viên Việt Tân Hoàng Tứ Duy gây bất lợi không những cho MS Dương Kim Khải, tín hữu Nguyễn Thành Tâm, mà còn cho những người trong Hội Thánh, nói chung, ông nói : " Tôi nghĩ rất là bất lợi. Vì theo tôi biết, CSVN luôn bắt những người tham gia đảng phái như vậy và đem ra xử với những bản án rất nặng. Do đó tôi nghĩ đây cũng là việc bất lợi cho MS Khải, cho tân tín hữu Tâm và cũng bất lợi cho một số Mục sư và anh em trong Hội Thánh của chúng tôi nữa”. 

Cũng liên quan trong sự kiện, Bà Chuyên, phu nhân của Tín hữu Tin Lành Nguyễn Thành Tâm cho biết "Nói liên quan đảng Việt Tân thì tôi không khẳng định là chồng tôi làm việc đó. Tôi đâu có biết chuyện anh ấy gia nhập đảng Việt Tân. Chúng tôi là nông dân ở tỉnh Bến Tre, bức xúc những vụ đất đai... Chính quyền ở VN lấy hết đất đai của người dân, cho tới mồ mả ông bà họ cũng lấy nữa. Họ còn gạt gẫm anh Tâm phải đóng tiền đo đạt. Rồi mới gạt nữa hồi tháng 10 năm 2009 khiến anh ấy bức xúc quá mới lên Saigòn nhờ Mục sư Dương Kim Khải tư vấn giấy tờ”. 

Theo dõi sự kiện với những nhận định và phát biểu nêu trên, hầu như ai cũng thấy tất cả đều phủ nhận tội trạng CSVN đã gán ghép cho bốn nhân vật đã bị bắt là đảng viên Việt Tân. Nhưng không hiểu tại sao ông Hoàng Tứ Duy lại tuyên bố xác nhận họ là đảng viên Việt Tân, đây là một điều khó hiểu mà đại đa số phải quan tâm. Do đó, một câu hỏi lớn mà đại đa số đạt ra, đảng Việt Tân xác nhận như vậy với ý gì, có thật sự bốn nhân vật trên là đảng viên của họ hay không? Hay họ cũng đang bị đảng Việt Tân gán ghép trong một mục đích nào đó, có lợi cả hai bên Việt Tân đáng bóng được chiêu bài và CSVN có đầy đủ lý do gán tội, đồng thời cảnh cáo tất cả những người tâm huyết với quê hương phải cân nhắc kỹ lưỡng khi muốn lên tiếng góp ý, hầu có thể triệt tiêu ngọn lửa đấu tranh đã và đang bùng cháy khắp nơi.

Để tìm hiểu thêm sự việc, theo dõi cuộc phỏng vấn trên RFA, ông Hoàng Tứ Duy cho biết: ”Lý do Đảng Việt Tân chúng tôi lên tiếng là để làm sao vận động dư luận ủng hộ đòi tự do cho 4 anh chị em này vì họ bị bắt một cách âm thầm, gia đình của họ bị khủng bố tinh thần và nhà nước không đưa ra một bằng chứng cụ thể nào để giải thích tại sao họ bị bắt”. Sau đó ông Hoàng Tứ Duy cũng nói thêm: ”Đảng Việt Tân sẽ đưa vấn đề tại sao những người này gặp khó khăn ra trước công luận trong và ngoài nước để cho mọi người thấy cái bản chất độc tài của chính quyền cộng sản Việt Nam ngày hôm nay”.

Với những lý do trên, nếu nói rằng chỉ vì muốn “đưa vấn đề tại sao những người này gặp khó khăn ra trước công luận trong và ngoài nước để cho mọi người thấy cái bản chất độc tài của chính quyền cộng sản Việt Nam ngày hôm nay” thì việc này đã và đang có rất nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thập niên qua, trong đó gồm có những tiếng nói trung thực can đảm thực tại quốc nội, các cộng đồng người Việt tỵ nạn CS trên toàn thế giới và một số chính giới tại các nước tự do, nó không phải là điều mới lạ đặc biệt đến nỗi đảng Việt Tân phải “hy sinh” hay bán đứng bốn nhân vật nêu trên. Còn lại, nếu chỉ để “vận động dư luận ủng hộ đòi tự do cho 4 anh chị em này” thì có vẻ gượng gạo, khó thuyết phục. Bởi lẽ, nếu họ không phải đảng viên Việt Tân thì không “vận động dư luận ủng hộ đòi tự do” cho họ hay sao?

Thực ra chẳng ai lầm bản chất CSVN là một tập đoàn tàn bạo, dã man, cưỡng từ đoạt lý. Hơn nữa điều luật 79 của CSVN có quy định hai phần, phần trực tiếp là có hành động chống phá lật đổ nhà nước CS và gián tiếp là liên lạc hay gia nhập những phe nhóm, đảng phái có âm mưu lật đổ chế độ. Tất cả đều được ghép vào tội hình sự rất nặng nề. Vì vậy CSVN chỉ cần đưa ra lý do rất đơn giản là bốn người này có hoạt động hay liên hệ đến đảng Việt Tân là một đảng đã bị nhà nước CSVN lên án là khủng bố cũng đã đủ lý do chính đáng để khủng bố, trù dập. Tuy nhiên, dù CSVN đã tận dụng thủ đoạn lưu manh để gán ghép, nhưng tất cả vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, võ đoán, không có bằng chứng xác thực. Nhưng đến nay, rất tiếc lời xác nhận của Việt Tân đã vô hình trung cho CSVN một bằng chứng xác thực để bỏ tù họ một cách danh chính, ngôn thuận như trường hợp Ls Lê Công Định, ông Trần Anh Kim và một số người khác nữa đã từng xẩy ra trước đây, cũng đã và đang vận động nhưng vô hiệu. Vì nhận ra điều này nên Chấp sự Nguyễn Mạnh Hùng đã nhận định về lời tuyên bố của Việt Tân: "Tôi nghĩ rất là bất lợi. Vì theo tôi biết, cộng sản VN luôn bắt những người tham gia đảng phái như vậy và đem ra xử với những bản án rất nặng. Do đó tôi nghĩ đây cũng là việc bất lợi cho MS Khải, cho tân tín hữu Tâm và cũng bất lợi cho một số Mục sư và anh em trong Hội Thánh của chúng tôi nữa”. 

Như vậy, nếu nói rằng  lời tuyên bố xác nhận bốn nhân vật Giáo sư Phạm Minh Hoàng, Mục sư Dương Kim Khải, bà Trần Thị Thúy và ông Nguyễn Thành Tâm của đảng Việt Tân được coi như đã đưa một bằng chứng để giúp CSVN có thể kết án, bỏ tù bốn hân vật này một cách cách nhẹ nhàng, cũng không phải vô lý và thiếu thuyết phục. Hơn nữa, cũng có một số người cho rằng, sự việc lên tiếng này rất cao thâm của đảng Việt Tân, nó chính là chiến thuật “Nhất tiễn hạ song điêu” hay nói cách khác là “Nhất cữ lưỡng tiện” vậy. Nhìn vào thực tế đa số nhận thấy, sự lên tiếng xác nhận của Việt Tân chẳng có tác dụng gì có thể cứu được bốn vị này thoát tội. Ngược lại Việt Tân đã hại họ và hại rất nhiều người tâm huyết sau này. Còn nếu nói rằng có lợi thì có lẽ chỉ có lợi cho đảng Việt Tân, dùng sự kiện này để đánh bóng chiêu bài đấu tranh bằng cách khoe khoang đảng đang hoạt động rất mạnh tại quốc nội, nó cũng không khác con số mười ngàn tay súng của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam tại quốc nổi khi chưa thoát xác thành Việt Tân như ngày nay.

Sau cùng, trong công cuộc đấu tranh chống lại một thế lực độc tài toàn trị đầy lưu manh như CSVN, thiết nghĩ cần sự khôn khéo hơn là phô trương đánh bóng chiêu bài. Hơn nữa, sự đánh bóng này không những đã trả một giá quá đắt mà vô tình thể hiện cả một sự vô tình vô nghĩa, vô thủy, vô chung và vô lại nữa. Việt Tân nên cẩn thận hơn.

•    Phạm Thanh Phương (SGT- Úc Châu)

Để nói lên quan điểm, lập trường của người Việt tỵ nạn CS và ngăn chặn làn sóng lũng đoạn, quấy nhiễu và bình thường hoá bộ mặt CSVN tại hải ngoại qua các buổi trình diễn văn nghệ do văn công CSVN thực hiện, CĐNVTD Úc Châu - NWS đã tổ chức một cuộc biểu tình rầm rộ tại SEYMOUR THEARE Sydney, lúc 18 giờ, đêm 6-8-2010.

Mặc dù buổi trình diễn văn nghệ được tổ chức tại một địa điểm thiếu phương tiện di chuyển công cộng và trong thời tiết lạnh lẽ ngặt nghèo của mùa đông, nhưng với tinh thần không chấp nhận sự hiện diện của chế độ CSVN dưới bất cứ hình thức nào, nên cũng đã có trên 2000 đồng hương, các đại diện tôn giáo, các hội đoàn, đoàn thể và truyền thông Úc-Việt cùng tham dự.

Mở đầu cho cuộc biểu tình, nghi thức chào cờ Úc- Việt và mặc niệm được cử hành long trọng và nghiêm trang để tưởng nhớ về tổ quốc và dân tộc đang đau khổ đắm chìm trong ngục tù CSVN. Sau đó cuộc biểu tình được chính thức khai mạc bằng bài diễn văn hùng hồn, trung thực của ông Nguyễn Văn Thanh, chủ tịch CĐNVTD/NSW và cũng là Trưởng ban Tổ chức cuộc biểu tình hôm nay.

Trong diễn văn khai mạc ông Thanh cho biết: “Trong Nghị quyết 36, CSVN ghi rõ chủ trương cho những đoàn nghệ thuật ra nước ngoài trình diễn nhằm ru ngủ giới trẻ và những người nhẹ dạ tin tưởng rằng đảng CSVN đã thay đổi, quay về với chính nghĩa ích quốc lợi dân và tha thiết với khối người Việt tỵ nạn CS như một “Khúc ruột ngàn dặm” như đã tuyên truyền. CSVN dùng văn hóa, nghệ thuật hẩu chiêu dụ sự hợp tác, hò hợp, để ngưòi Việt tỵ nạn quên đi những quá khứ đau buồn và sự khốn cùng của dân tộc cùng sự uất nhục của quê hương trong hiện tại do chính bàn tay khát máu điên cuồng của CSVN đã tạo ra. Đồng thời làm giảm thiểu khí thế đấu tranh tìm dân chủ tự do và nhân quyền cho quê hương... CĐNVTD Úc Châu nhận định, Nghị quyết 36 là một âm mưu thâm độc nhằm tạo sự bình thường hoá bộ mặt CSVN tại hải ngoại để một lúc nào đó thành công sẽ tái diễn một ngày 30-4 như năm 1975... Do đó, tất cả những người còn nghĩ đến quê hương, dân tộc dứt khoát, không giao lưu, hoà hợp với Việt Cộng dưới bất cứ hình thức nào...”

Cũng xin nhấn mạnh ở đây, quan điểm của CĐNVTD Úc Châu không chấp nhận bất cứ một cuộc trình diễn nào có nghệ sĩ từ trong nước, CĐNVTD tại Úc Châu không chống bất cứ cá nhân một nghệ sĩ nào, nhưng một khi những cá nhân nghệ sĩ đó là công cụ trong chính sách văn hoá vận, họ bắt buộc phải chịu sự khinh miệt và tẩy chay của cộng đồng người Việt tỵ nạn CSVN.

Tiếp lời ông Thanh, ông Trương Công Hải, Chủ tịch hội Cựu Quân Nhân QLVNCH NSW chia sẻ:”Trong chính sách Văn Hoá Vận, CSVN dùng những đoàn Văn công như hôm nay nhằm gây một sự xáo trộn trong cộng đồng chúng ta, đồng thời họ muốn chúnh ta quên đi thực tại đau buồn của đất nước và dân tộc, để ủng hộ, tiếp tay với họ trong mưu đồ buôn dân, bán nước mà chúng ta đã thấy trong suốt dòng lịch sử của CSVN.....”. 

Kế tiếp là lời phát biểu của ông Võ Đại Tôn, một chiến sĩ đấu tranh cho lý tưởng tự do, dân chủ cho dân tộc trong suốt cuộc đời chưa một ngày ngưng nghỉ, ông Tôn chia sẻ: “Hôm nay chúng ta tụ tập nơi đây không phải để nghe một vài bài tham luận chính trị hùng hồn, vì tất cả chúng ta đều biết rõ sự tàn bạo vi phạm nhân quyền một cách trắng trợn của CSVN đang đầy đọa quê hương, dân tộc chúng ta...”. Trong một giọng hùng hồn, Ông Tôn chia sẻ tiếp: “ trong cuộc chiến trước năm 1975, người CS Bắc Việt đã dùng thủ đoạn tuyên truyền xảo quyệt để xâm nhập và lừa đảo và lũng đoạn người dân miền Nam, nhất là những vùng thôn quê hẻo lánh. Và ngày hôm nay cũng với lối tuyên truyền xảo quyệt đó, CSVN lợi dụng văn hóa, văn nghệ và những hình thức khác để xâm nhập và lũng loạn cộng đồng người Việt tỵ nạn chúng ta... Sau khi tham dự một số sinh hoạt tại Hoa Kỳ cá nhân tôi nhận thấy, tinh thần đấu tranh của CĐVNTD tại hải ngoại mỗi ngày một dân cao và vững chắc hơn, không bao giờ bị ảnh hưởng bởi sự lũng loạn, lừa bịp của CSVN..”. Sau cùng trước khi kết thúc lời phát biểu, ông Tôn nhấn mạnh: “Tất cả đám văn nô cuả CSVN đang trốn chi chốn nhủi kia, nếu thực sự muốn ca hát để nối kết tình tự dân tộc, quê hương như CSVN đã tuyên truyền, thì hãy ra đây hát cho hơn 2000 đồng hương chúng ta nghe, nhưng chăc chắn họ không dám vì chỉ là sự lừa bịp”.

Tiếp lời ông Võ Đại Tôn, Lm Chu Văn Chi, đại diện cộng đồng công giáo NSW nhận định: “Chính sách Văn Hoá Vận cuả CSVN là âm mưu rất thâm độc, CSVN dùng hình thức văn hoá , nghệ thuật để tấn công toàn bộ vào Tôn giáo, các mặt chính trị, xã hội và kinh tế, nhằm ru ngủ giới trẻ, bòn rút tiền bạc và chất xám từ những người nhẹ dạ. Do đó, chúng ta cần cảnh giác và cương quyết không để cho CSVN thực hiện được tham vọng này. Cộng đồng Công giáo luôn luôn giáo huấn và bảo vệ tự do, nhân quyền của con người. Qua Công Đồng Vatican đệ II, Giáo hội Công giáo toàn cầu đã khẳng định bảo vệ nhân phẩm, nhân quyền của con người, trong đó có quyền tự do Tôn giáo.... Do đó cộng đồng công giáo Việt Nam tại Sydney, theo truyền thống bất khuất , hào hùng của dân tộc và theo tinh thần giáo hội, quyết tâm tranh đấu đòi hòi tự do, nhân quyền cho Việt Nam và cực lực lên án, tẩy chay chính sách Văn Hóa vận CSVN qua các buổi trình diễn nghệ thuật như hôm nay...”

Tiếp theo là lời chia sẻ cuả ông Lê Đức Ái, Chủ tịch Hội đồng Tư vấn & Giám sát CĐNVTD/NSW, ông Ái khẳng định: “Từ nhiều năm qua, cộng đồng chúng ta đã từng xuống đuờng chống lại chính sách Văn Hoà Vận cuả CSVN, từ hiện tượng VTV4, Duyên Dáng Việt Nam, đến chương trình Giao lưu Văn hoá và các buổi triễn lãm, trình diễn nghê thuật cuả văn nô CSVN. Nếu nhìn bên ngoài, nhiều người nhẹ dạ cho rằng, tất cả chỉ là phục vụ nghệ thuật. Tuy nhiên, tất cả đều là những tuyên truyền một cách khéo léo, mà người ta thương gọi là một loại tuyên truyền xám, một loại lập lờ, nhập nhằng làm cho một số người vô tình quên đi ý thức đấu tranh cho quê hương dân tộc, chấp nhận sự hiện diện của CSVN một cách thật bình thường, để một lúc nào đó trở thành thần dân của chế độ bạo ngược buôn dân bán nước CSVN, đây chính là chính sách Văn Hoá Vận... Chúng ta nên nhớ rằng, những đoàn nghệ thuật này đều được hướng dẫn bởi những cán bộ cao cấp, móc nối với những con buôn nhẹ dạ, phản bội lại lý tưởng tự do, dân chủ của toàn dân để tiếp tay với CSVN... Riêng trong buổi trình diễn văn nghệ hôm nay, có ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng chính là cán bộ cuả CSVN, là thành viên đầu não của hội Liên hiệp Thanh niên thành Hồ, họ ra hải ngoại không phải là kiếm tiền mà đang thực hiện công tác theo chỉ thị. Rõ ràng mục tiêu của họ là quảng cáo cho chế độ, đặc biết nhắm vào thế hệ con em chúng ta....”. Trước khi dứt lời ông Ái kêu gọi: ”Chúng ta quyết tâm vạch trần âm mưu Văn Hoá Vận cuả CSVN, đồng thời cho thế giới biết rằng chế động CSVN là một chế độ tàn bạo, một chế độ hèn nhược khủng bố, buôn dân, bán nước. hãy cho thế giới biết rằng chế độ CSVN là một chế độ đốn mạt buôn bán phụ nữ và trẻ em. Hãm hiếp học sinh như tại tỉnh Hà Giang mà tội phạm là cán bộ cao cấp .... Do đó bằng mọi giá, bằng mọi giá phải kiên định lập trường đấu tranh tiêu diệt chế độ tàn bạo này để tìm lại tự do, dâ chủ và nhân quền cho quê hương...”

Tiếp lời ông Ái là hai đại diện tôn giáo ông Nguyễn Văn Bán, đại diện Cao Đài giáo Úc Châu và ông Nguyễn Văn Paul, đại diện Phật giáo Hoà Hảo Úc Châu đồng phát biểu về sự trù dâp tôn giáo tại Việt Nam và lên án chính sách Văn Hoá Vận qua những chương trình ca nhạc có văn công CSVN trình diễn. Kế tiếp là lời phát biểu của cô Vy Vy, đại diện sinh viên NSW, trong lời phát biểu bằng Anh ngữ cô Vy cho biết: “Là thế hệ trẻ, nhưng qua truyền thông, sách vở cũng như những nhân chứng sống còn tồn tại đã cho giới trẻ hiểu được CSVN như thế nào và tại sao chúng ta có mặt nơi đây. Vì vậy, giới trẻ cũng không bao giờ lơ là để bị ru ngủ bởi chính sách Văn Hoá vận này, những ca sĩ ra ngoài trình diễn đều là công cụ của chế độ tàn bạo CSVN, họ nói rằng đi giao lưu văn hoá, nhưng những hành xử và ngôn ngữ của họ rất vô văn hoá... Mặc dù là những người trẻ được sinh ra và lớn lên tại hải ngoại, nhưng chúng con luôn luôn trau dồi ngôn ngữ mẹ đẻ và giữ gìn văn hoá dân tộc. Vì vậy giới trẻ chúng con cũng biệt được bổn phận và trách nhiệm phải tranh đấu giải phóng dân tộc thoát ra khỏi sự tàn bạo dã man của chế độ CSVN...”. Trước khi dứt lới, bằng một giọng Việt ngữ lưu loát cô Vy bày tỏ cảm tưởng:”Một lời cuối cùng con muốn nói cảm ơn tất cả đồng bào, cô, chú, bác đã hiện diện đông đảo trong một đêm mùa đông quá lạnh như thế này, sự hiện diện này của qúy cô chú bác chính là một sự an ủi và khích lệ cho giới trẻ chúng con. Con mong rằng sự đoàn kết mạnh mẽ này sẽ tiếp tục mãi mãi để trong tương lai chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến sự sụp đổ của chế độ CSVN để sự tự do, no ấm, hạnh phúc trở về trên quê hương chúng ta...”

Sau cùng, cuộc biểu tình được chấm dứt vào lúc 20 giờ 30 cùng ngày trong khí thế hào hùng hứa hện một tương lai tươi sáng cho dân tộc.

Phạm Thanh Phương

“Văn Hóa Vận”
(Biệt tặng những người ủng hộ những cuộc trình diễn văn nghệ do Văn công CS trình diễn tại hải ngoại trong tinh thần Nghị quyết 114 & 36)
Kìa! đất nước bình yên hay máu lửa?
Hãy nhìn đi, rồi xác định lập trường
Đừng bịp lừa theo kế hoạch ẩm ương
Xem Vẹm múa, chỉ đớn đau thêm nhục
Này anh em! thoát mê, về hiện thực
Nghị quyết kia, rặt một lũ đốn hèn
Thấy không nào, phụ nữ với trẻ em
Đang ngụp lặn trong vũng lầy nhân loại
Thị hiếu kia cũng cần suy nghĩ lại
Đừng ươn hèn, giấu kín cả lương tâm
Máu, xương rơi chằng lẽ cứ hiểu lầm
Vui hát xướng tưởng ngang tầm thời đại
Đừng tiếp tay lũ hoạt đầu vô lại
Say niềm vui, trên xương máu dân mình
Nỡ lòng nào xé nát mảnh hồn trinh
Để cúi mặt tiếp tay loài Cộng Phỉ
Hãy hiên ngang với tâm hồn nghĩa khí
Diêt lũ đần, vá lại mảnh Giang Sơn
Xoá tan mau, mầu u oán tủi hờn
Để giành lại đời Tự Do-Dân Chủ
Đừng bắt chước loài “Phi điểu phi thử”
Giấc đông miên đảo lộn đít lên đầu
Thấy gì không, toàn một lũ đầu trâu
Đang bách hại biết bao người vô tội
Nếu còn nghĩ đến Quê Hương Nguồn cội
Kết tin yêu, tranh đấu diệt hung tàn
Nối tình nhà, nghĩa nước vốn dở dang
Trời sẽ đẹp, đời bình yên muôn thủa
Đến lúc ấy từng đoàn người lữ thứ
Dắt nhau về xây dựng lại quê hương
Chia sẻ nhau trong hơi ấm tình thương
Cùng vá lại những mảnh đời dang dở
Nhưng hôm nay Non Sông còn loang lở
Bọn Cáo Hồ bóp nghẹ cả lương dân
Chẳng lẽ ta ăn bả lũ hèn đần
Cười hí hởn trên niềm đau Tổ Quốc.

Phạm Thanh Phương


Trong mọi cuộc chiến từ đông sang tây, từ cổ chí kim, “Văn Hoá Vận” lúc nào cũng là một vũ khí rất quan trọng, tuy nó không giết người bằng máu lửa của đạn bom, nhưng nó có thể tiêu hủy một tổ chức hay diệt vong cả một dân tộc, nếu không đề cao cảnh giác và sẵn sàng đối phó... Đi ngược dòng lịch sử Trung Hoa để thấy được trong cuộc chiến “Hán- Sở Tranh Hùng”, nhà Hán (Lưu Bang) đã xử dụng vũ khí âm nhạc để làm sụp đổ tan tành cả một Sở Quốc (Hạng Võ) hùng mạnh. Ngày nay, trong cuộc chiến tìm tự do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương và dân tộc Việt Nam, CSVN cũng đang khai thác triệt để mặt trận “Văn Hoá Vận”, hầu mong có thể làm cho khối người Việt Tỵ Nạn CS tại hải ngoại quên đi hoặc lơ là với nỗi đau cuả dân tộc và nỗi nhục của quê hương do chính bàn tay CSVN tạo ra, đã và đang trải dài trên khắp nẻo đường đất nước. Một trong những mũi nhọn của “Văn Hoá Vận” là lãnh vực nghệ thuật mà CSVN đã xử dụng trong những năm gần đây với sự tiếp tay bởi một số người mang tư tưởng lập lờ, khánh kiệt lương tri qua những buổi trình diễn văn nghệ với những nghệ sĩ trong nước được thực hiện rải rác khắp năm châu, nơi có người Việt tỵ nạn cư ngụ. Do đó, tại sao những cuộc trình diễn văn nghệ có nghệ sĩ trong nước đi đến đâu, đều được người Việt tỵ nạn “nghinh đón” tích cực bằng những cuộc biểu tình tẩy chay rầm rộ.
Cũng trong vấn đề này một số người cho rằng, những nghệ sĩ từ trong nước ra ngoài trình diễn thuần túy mang tính nghệ thuật, hoặc mang mục đích mưu sinh cá nhân, không hề mang mầu sắc chính trị, làm công cụ của CSVN trong chính sách “Văn Hoá Vận”, vì vậy không nên chống đối hay tẩy chay mà nên giúp đỡ hưởng ứng trong tình tự dân tộc. Ngược lại đại đa số lại cho rằng, những nghệ sĩ ra ngoài trình diễn dù muốn hay không, vô tình hay cố ý cũng họ chính là công cụ của CSVN, mang nhiệm vụ thực hiện chính sách “Văn Hóa Vận” này. Do đó, dù một buổi văn nghệ có một hay nhiều nghệ sĩ trong nước ra trình diễn, cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại đều phải có bổn phận lên tiếng, tẩy chay. Sự lên tiếng tẩy chay này mang ý nghĩa lên án cả một chính sách, một chế độ phi nhân CSVN, không chủ trương nhắm vào từng cá nhân của bất cứ nghệ sĩ nào. Một khi những nghệ sĩ là những công cụ trong chính sách Văn Hoá Vận, họ đành phải chấp nhận sự khinh miệt, tẩy chay của cộng đồng người Việt tỵ nạn CS trên toàn thế giới, một sự tẩy chay xuất phát từ chính nghĩa yêu quê hương, dân tộc, yêu nhân bản và hoà bình. Tưởng cũng nên nhấn mạnh ở đây là người ta chỉ lên án kẻ cầm dao giết người và khinh tởm con dao, khi con dao được xử dụng tạo ra việc ác như cướp của giết người, không ai lên án con dao khi con dao được xử dụng trong việc hữu ích phục vụ đời sống nhân loại như cắt bánh, cắt thịt, làm rau...v..v...
Để đi vào tiến trình thi hành chính sách “Văn Hoá Vận”, đầu tiên những “giọt dầu” văn nghệ rất trong sáng, nếu không chống đối, tẩy chay, đến một lúc nào đó sẽ biến sang mầu hồng, rồi trở thành đỏ thẫm với ngôi sao vàng lấp lánh khắp nơi. Lúc ấy có phát giác, thì than ôi tất đã quá muộn màng. Với chiến thuật vết dầu loang, lúc đầu chỉ một và ca sĩ trong nước hát chung với một số ca sĩ hải ngoại, họ cũng chỉ hát những bài nhạc ca ngợi quê hương, kêu gọi tình yêu, khơi động tình hoài vãng của những người xa quê, cách cội,v,v... Nếu êm xuôi, con số ca sĩ  hay nghệ sĩ mỗi ngày mỗi tăng, và đến một lúc nào đó sẽ xuất hiện cả một lực lượng hùng hậu vài trăm người như chương trình “Duyên Dáng Việt Nam” trong năm 2005, hay có thể đông hơn thế nữa, lúc đó CS mới chính thức xuất đầu lộ diện một cách danh chính, ngôn thuận, và nó cũng sẽ chẳng khác nào một ngày lịch sử 30-4 được tái diễn nơi hải ngoại. Một điều nữa cũng xin nhấn mạnh nơi đây, cuộc chiến đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho quê hương hôm nay không phải là một cuộc chiến tranh quân sự với máu lửa của bom đạn khi trước năm 1975 của hai miền Nam-Bắc Việt Nam. Ngược lại nó là một cuộc chiến chính trị và nhân tâm cuả toàn dân, là một cuộc chiến cân não, nó đòi hỏi sự sáng suốt và tế nhị hầu có thể thu phục nhân tâm, nêu cao chính nghĩ đối với người dân Việt Nam nói riêng và trên bình diện chính trị quốc tế nói chung. Một cuộc chiến dùng phục hồi sức mạnh dân tộc của truyền thống lịch sử, tạo dựng một cuộc đại cách mạng để tiễn đưa đảng và chế độ cuồng bạo CSVN nhận chìm xuống hố sâu của lịch sử, và tái tạo một nước Việt Nam hùng cường sánh vai cùng thế giới văn minh và nhân bản hôm nay.
Để xác định những ca sĩ trong nước ra trình diễn tại hải ngoại có phải thuần túy phụng sự nghệ thuật, mưu sinh cá nhân hay họ chính là những công cụ trong chính sách Văn Hoá Vận của CSCN, xin đọc lại nghị quyết 114 năm 2001 và được bổ sung trong nghị quyết 36 năm 2003 cuả CSVN sẽ thấy rõ, trong đó có điều khoản quy định “Các nghệ nhân ra Hải Ngoại trình diễn đều phải được phép của Bộ Văn Hóa Thông Tin hay Bộ Ngoại Giao giới thiệu. Và nếu đáp ứng được một trong hai điều kiện này, tất nhiên sẽ được đi và nhà nước CSVN sẽ trợ giúp 50% tổng chi phí khi đi trình diễn”. Như vậy, thực sự những nghệ sĩ nói chung và ca sĩ nói riêng được phép ra hải ngoại trình diễn có phải là công cụ trong chính sách Văn Hoá Vận cuả CSVN hay không, có lẽ ai cũng đã rõ. 
Riêng phần những khán thính giả đã và đang “hồ hởi, phấn phởi” hưởng ứng và ủng hộ các cuộc trình diễn mang tính “Văn HóaVận” này, thiết nghĩ  cũng nên thức tỉnh để thấy được bổn phận và trách nhiệm của chính mình đối với quốc gia dân tộc một cách đúng đắn hơn. Xin hãy nhìn vào hoàn cảnh đất nước, các tổ chức và những nhân vật đấu tranh trong nước đang bị khủng bố một cách dã man, tôn giáo bị khống chế, trù dập, người dân lầm than, mất nhà, mất đất, đói cơn, đói gạo, đói cả nhân quyền, giang sơn bị cắt xén và khống chế từ đất liền đến biển trong bàn tay ngoại bang, tất cả chỉ vì bản chất vong nô, hèn nhược, phi tổ quốc, phi dân tộc của tập đoàn CSVN tạo nên. Do đó trong cuộc đấu tranh của toàn dân hiện nay, phòng tuyến cuối cùng có thể yểm trợ hữu hiệu cho sự vùng lên tại quốc nội chính là cộng đồng người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. Vì vậy, CSVN chỉ cần bình thường hóa những buổi trình diễn văn nghệ hay nghệ thuật tại hải ngoại để tuyên truyền là Văn Công nhà nước đi đến đâu cũng được “Việt kiều” hưởng ứng nhiệt tình đến đó. Và như thế vô hình trung khối người Việt Tỵ nạn CS tại hải ngoại đã trở thành thần dân của chế độ phi nhân CSVN. Lúc đó, ý chí và niềm tin đồng bào tại quốc nội có còn không, hay sẽ lung lay để đi đến chán nản buông xuôi...Và đất nước sẽ đi về đâu???
Chúng ta hãy nhìn về quê hương một cách thật khách quan và chân thành, để thấy được những khốn cùng đầy máu và nước mắt của anh em, mà tự chế lòng mình ... Ủng hộ văn công CS, dù vô tình hay cố ý thì chúng ta đang là những kẻ vô tri nhởn nhơ trên những vết thương loang lở của dân tộc....Những hình ảnh khủng bố dã man những chiến sỹ dân chủ và tôn giáo trong nước, tệ trạng băng hoại của xã hội, hình ảnh hơn sáu mươi ngàn phụ nữ xất khẩu làm nô lệ qua Đài Loan và các nước lân bang dưới chiêu bài hôn nhân, và đau thương nhất là hàng trăn ngàn em bé đang phục vụ tình dục tại các nước trên thế giới. Như thế chưa đủ làm cho trái tim chúng ta rung động để ý thức hay sao. ??? Chúng ta hãy cùng nhau  bày tỏ  tấm lòng tha thiết với quê hương, dân tộc và nâng cao chính nghĩa của người Tỵ Nạn CS. Hành động chống văn công CS cũng là những đóng góp tích cực để tiếp sức với anh em Quốc nội trong công cuộc tranh đấu đòi tự do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương. Công cuộc đấu tranh còn nhiều gian truân...Không có một con đường nào ngắn gọn và êm ả để đưa đến Tự do Dân chủ và Nhân quyền cho quê hương, hay từ môt quyền phép nào ban phát. Tất cả phải được nổ lực bằng chính sức mạnh tình yêu được xuất phát từ đáy mỗi trái tim mỗi người trong chúng ta... Con đường đầy xương máu, chông gai,  khúc khuỷu, cần đòi hỏi nhiều hy sinh, ít nhất là màn sương vị kỷ trong tâm hồn phải tan biến để hướng về Tổ Quốc...
·         Phạm thanh Phương

Theo tin trong nước, vì xét thấy vụ án mua dâm, cưỡng dâm hàng chục nữ sinh tại tỉnh Hà Giang có nhiều sai sót, thiếu yếu tố pháp lý kết tội. Do đó, nhà nước CSVN quyết định hủy bỏ toàn bộ những quyết định cũ để “tái điều tra” lại từ đầu. Sự kiện này đã tạo cho người dân tại Hà Giang nói riêng và dư luận đại đa số người dân nói chung đã tỏ rất ngạc nhiên, sửng sốt đến bàng hoàng. Một câu hỏi chung được đưa ra, tại sao vụ án chấn động nhân tâm như vậy mà mãi cho đến hôm nay nhà nước mới quan tâm để nhập cuộc. Sự nhập cuộc này mang ý nghĩa gì ? Đảng và nhà nước CSVN muốn làm sáng tỏ công lý, hay tìm cách bao che, bảo vệ những tinh túy rất “hồng” của đảng. Câu hỏi này cũng không phải là khó có câu trả lời chính xác nếu ai đã trải qua một ít kinh nghiệm về bản chất đảng CSVN.
 
Theo dõi sự kiện đại đa số nhận định, nếu vụ án chỉ đơn thuần mua dâm hay cưỡng dâm nữ sinh dưới tuổi vị thành niên của tên ma cô đội lốt mô phạm Sầm Đức Xương, thì có lẽ với bản án 126 tháng tù cũng tạm yên để nhận chìm dư luận. Nhưng rất tiếc sự kiện không đơn thuần như vậy, mà có sự liên can và đồng loã của nhiều quan chức nòng cốt trong đảng như Nguyễn Trường Tô, chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang và còn rất nhiều quan chức khác không được nêu danh. Vì vậy, đảng và nhà nước mới phải quan tâm tái xét, mà dư luận cho rằng một “quả bom thối” được cho nổ lại. 
 
Liên quan đến vụ án, Ls Trần Đình Triển, người đứng ra biện hộ miễn phí cho những nữ sinh nạn nhân nhận định “Tôi cho rằng không phải chỉ có 15 cháu này và mấy ông ấy đâu, mà còn rất nhiều nữa. Theo như tôi biết là còn nữa.”
 
Ngoài ra, vụ án không chỉ có một minh Sầm Đức Xương, mà còn liên quan rất nhiều môi giới, trong đó có cả Bí thư và Phó bí thư đoàn cuả trường. Vì thế theo sự phân tích cuả Ls Triển qua từng trường hợp và ông nhận định “Tình tiết này thì không phải là quan hệ tình dục với vị thành niên nữa mà ở đây là một vụ cưỡng dâm và có tổ chức”.
 
Cũng trong vụ án, một điều khôi hài và tréo ngoe mà dư luận đang xôn xao khi nhìn thấy  kẻ cưỡng dâm Nguyễn Trường Tô thì vẫn ngồi tại chức, còn lại những nữ sinh nạn nhân thì lại bị giam cầm, trong khi gia đình các nạn nhân và Ls Triển cố gắng vận động xin tại ngoại nhưng vẫn không hiệu qủa, dù rằng các em đang bị bệnh cần ra ngoài điều trị. Cũng theo Ls Triển cho biết “là tình hình bệnh tật của cháu cũng rất là phức tạp, bệnh xá thì không đủ khả năng để khám bệnh mà không đưa cháu đi ra bệnh viện bên ngoài để chữa chạy cho cháu”“Kết quả đến bây giờ là các cháu vẫn chưa được tạm tha”.
 
Trước sự giam cầm những nạn nhân một cách phi lý và vô nhân đạo này, cũng đã làm cho người dân nhận xét kỹ hơn và hiểu rõ hơn hệ thống luật pháp và bản chất đảng và nhà nước CSVN như thế nào. Thự sự mà nói, nếu vụ án chỉ đơn thuần như tên Lương Quốc Dũng Phó chủ nhiệm Ủy ban Thể dục thể thao hiếp dâm em bé 13 tuổi, hay nhân vật tiêu biểu đạt thành tích "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh" Hồ Xuân Mãn, Bí thư tỉnh ủy Thừa Thiên với những thành tích dâm ô đạo lộ thì có lẽ đảng và nhà nước đã “xử lý” xong từ lâu rồi, dù chỉ là một bản án lấy lệ, rồi từ từ nhận chìm theo thời gian, đâu cần phải tái xét chi cho mệt. Tuy nhiên, lần này sự kiện biểu hiện cả một đường dây có tổ chức, đầu nậu và ma cô lại nằm trong giới “Mô phạm XHCN”, đồng thời quá nhiều quan chức liên quan, vì thế đảng và nhà nước cực chẳng đã phải xuất đầu, lộ diện. Hơn nữa, cái lối hành xử dùng bạo lực, cường quyền một cách quá đáng đã làm sự việc bắt buộc phải phơi bày ra ánh sáng.  
 
Nhận định về sự kiện nhà đảng và nhà nước “quan tâm” nhúng tay chỉ vì không còn che giấu được nữa, dư luận cho rằng mặc dù các bậc phụ huynh đã phát giác và tố giác và cũng đã được tập đoàn quyền lực địa phương răn đe, hăm dọa, mua chuộc nạn nhân qua nhiều gình thức, nhưng sau đó lại kết án, cầm tù những nữ sinh nạn nhân một cách phi lý và phi nhân. Vì thế trong cái thế “tức nước vỡ bờ”, các em đành phải tố giác danh sách những quan chức liên hệ vụ việc tại toà và câu chuyện đã bị nổ lớn, để đảng và nhà nước bất đắc dĩ phải “bận tâm”. Nói riêng về sự việc hăm doạ nạn nhân và gia đình, Ls Triển xác nhận “Những áp lực, thậm chí đe dọa, thậm chí mua chuộc, thậm chí dùng những lời lẽ không hay, hay là phân tích ngược lại đối với gia đình hai cháu bé, cũng như việc gặp gỡ các nhân chứng, đặc biệt là nhiều sự kiện chứng minh sự việc đó và kể cả bản thân tôi...”
 
Xoay quanh sự kiện, dù chưa biết kết quả của sự tái điều tra ra sao, nhưng trong dư luận hầu như không ai dám tin rằng những tên qủy dâm dục của đảng sẽ bị truy tố, kết tội một cách xứng đáng, công bằng để xiển dương công lý, mà có thể đảng và nhà nước sẽ đưa ra cả hàng ngàn lý do rất “chính dáng” ngụy biện có thành không, không thành có rồi nhận chìm sự việc một cách êm thắm như đã từng xẩy ra. 
 
Từ vụ án được nhà nước quan tâm tái xét, đại đa số đã phải nhìn lại để nhận rõ nét toàn cảnh một bức tranh ung thối bầy hầy của xã hội dưới chế độ CSVN. Từ những liên thủ tham nhũng bóc lột không chừa một lãnh vực nào. Ngoài việc cướp nhà, cướp đất, ngay cả hai lãnh vực quan trọng là y tế và giáo dục cũng không nằm ngoài qũy đạo. Tất cả được liên kết như một mạng lưới bền chặt từ trung ương đến địa phương. Thậm chí đến lãnh thổ, biên cương cũng bị mất mát, khống chế cũng chỉ vì bản chất hèn nhược của đảng và nhà nước CSVN. 
 
Riêng trong lãnh vực giáo dục, nơi đào tạo nhân tài dùng xây dựng đất nước cũng đã không còn đủ sức lưu lại một chút niềm tin nào cho người dân. Ngoài chất lượng giảng dạy qúa thấp kém, bằng cấp được mua bán trao đổi và sự điều hành từ giai cấp chỉ  có  “hồng” mà không có “chuyên” như Giáo sư Phạm Toàn nhận định, đến nay thành phần ma cô lại xuất hiện trong giới mô phạm thì đất nước sẽ đi về đâu? Chẳng cần phân tích dài dòng có lẽ ai cũng biết, muốn phát triển đất nước cần phải có nhân tài, nhưng với hệ thống giáo dục XHCN thì tìm đâu ra nhân tài bây giờ? 
 
Cũng theo nhận định cuả Ls Triển “Tôi cho rằng không phải chỉ có 15 cháu này và mấy ông ấy đâu, mà còn rất nhiều nữa. Theo như tôi biết là còn nữa”. Từ đó dư luận có thể hiểu được dưới XHCN trường hợp ma cô Sầm Đức Sương không hẳn là một trường hợp mang tính cá biệt, nó không giới hạn riêng tại tỉnh Hà Giang mà rất có thể đã và đang xẩy ra nhiều nơi trên khắp nẻo đường đất nước mà chưa ai phát giác, hay đã phát giác nhưng cũng đã bị nhận chìm từ những thủ đơạn hăm dọa, thủ tiêu hay thương lượng. 
 
Tóm lại, nhìn vào bối cảnh đất nước dưới chế độ CSVN, đại đa số nhận định không thể thay đổi được điều gì khá hơn nếu CSVN còn tiếp tục điều hành đất nước. Với những “Đỉnh cao trí tuệ” CSVN, càng sửa lại càng thất tệ hại hơn. Do đó dư luận cho rằng, có thể đảng và nhà nước đang có một bộ “Dâm dục và đào tạo” ngầm đâu đó chưa biết chừng. Chẳng thế mà ngay Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết còn trơ trẽn quảng cáo gái đẹp khi kêu gọi đầu tư tại Mỹ cách đây mấy năm. Như vậy, muốn có một đất nước trong sạch để phát triển, chỉ còn một cách làm sao đảng CSVN phải triệt tiêu, bằng không Việt Nam sẽ chỉ là một đống rắc của thể kỷ và nguy cơ mất nước cũng không còn xa.
Phạm Thanh Phương (SGT-Úc Châu

Trong những năm gần đây CSVN thường tự hào cho rằng, Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng và nhà nước, với một nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN, đất nước mỗi ngày một phát triển theo đà tăng trưởng của thế giới, đang tiến đến một vị thế “dân giầu, nước mạnh”, dù không thể bằng các quốc gia Âu Mỹ nhưng ít nhất cũng phải đứng ngang hàng với các quốc gia trong vùng. Tuy nhiên, nhìn vào thực tế có lẽ ai cũng thấy sự phát triển của Việt Nam hiện tại chỉ là hình thức mặt nổi qua những khẩu hiệu và những con số trên trang giấy, còn lại đời sống xã hội mỗi ngày một suy thoái, nghèo nàn, lạc hậu bên cạnh những xa hoa, lãng phí của một thiểu số thuộc giai cấp thống trị hay đặc quyền, đặc lợi trong guồng máy cầm quyền.
 
Nói về một đất nước phát triển, thông thường người ta nhìn vào đời sống căn bản của người dân, sự ổn định của xã hội, không thể chỉ nhìn vào số lượng nhà lầu, xe hơi hay ánh sáng lập lòe xanh đỏ của phố thị như nhiều người đã ngộ nhận. Nếu chỉ nhìn vào một số thành phố, đô thị được xây dựng, có thể bị ngộ nhận là đời sống xã hội đã thự sự phát triển, nhưng nếu đi vào toàn diện thì lại thấy ngược lại với một bóng tối cơ cực vẫn bao trùm đời đời sống của đại đa số người dân. Đại đa số không đủ cơm ăn, áo mặc, con số trẻ em thất học rất cao hiện đang kiếm sống trên những vỉa hè phố thị hay trên những bãi rác khổng lồ của xã hội. Sự thay đổi bề ngoài này chỉ là những cơ hội cho quan chức đảng và nhà nước chia nhau  “chấm mút” làm giầu từ những số tiền vay mượn từ ngoại quốc, trong khi tất cả mọi lãnh vực quan trọng khác của xã hội lại bị lãng quên. Như vậy thử khỏi làm sao có thể phát triển để đi đến “dân giầu, nước mạnh” như những khẩu hiệu đảng và nhà nước thường rêu rao. 
 
Nói về một đất nước thực sự phát triển, tất nhiên đời sống xã hội phải ổn định, người dân phải được an cư, lạc nghiệp, trong khi tại Việt Nam dưới chế độ CS, cái gì cũng suy thoái và đời sống xã hội rất bấp bênh. Nhìn vào xã hội Việt Nam trong hiện tại, y tế lạc hậu không đủ sức phục vụ bệnh nhân, giáo dục thì suy đồi, trường sở thiếu thốn, thành phần giảng dạy thiếu chất lượng và thiếu cả lương tâm chức nghiệp, cộng thêm chương trình giảng dạy mang tính từ chương bưng bít, nhồi sọ, bằng cấp buôn bán như hàng hóa ngoài chợ trời, kiến thức tổng quát của người dân cũng bị khống chế bởi hệ thống ngăn cấm thông tin, từ đó người dân cũng không thể định được vị trí, vai trò và trách nhiệm của mình trong xã hội một cách chính xác, cộng thêm tham nhũng, hối lộ chằng chịt đan vào nhau như một mạng lưới vững chắc từ hạ tầng đến trung ương. Như thế làm sao có thể phát triển đây? Đó là chưa nói đến tài nguyên quốc gia mỗi ngày một “thất thoát” đến mức trở thành vấn nạn để có thể đưa đến tình trạng vong quốc trong tương lai.
 
Riêng phần tham nhũng trong giáo dục được bà Marie Ottosson, Công sứ phụ trách hợp tác quốc tế của Đại sứ quán Thụy Điển tại Việt Nam đánh giá là một lãnh vực quan trọng không được quan tâm đúng đắn, đã trở thành điểm quan trọng cản trở sự phát triển của đất nước Việt Nam trong hiện tại, bà nhận định :
 
“Mục tiêu trở thành một nước có thu nhập trung bình của VN khó thành hiện thực nếu hệ thống giáo dục còn tham nhũng” và ông Rolf Bergman, Đại sứ Thụy Điển tại Hà nội cũng cho biết: "người dân không còn kiên nhẫn, thời gian chẳng còn bao nhiêu trong cuộc chiến chống tham nhũng,". Một hệ thống mà ngay trong lãnh vực giáo dục cũng tham nhũng, bóc lột như vậy thì thử hỏi làm sao có thể đào tạo nhân tài để phát triển đất nước. 
 
Song song với giáo dục và y tế, nông dân bị mất ruộng cày, ngay đến nơi cư trú của người dân cũng không ổn định, bất cứ lúc nào người dân cũng có thể được gia nhập hàng ngũ “dân oan” để lang thang khiếu kiện như đã và đang từng xẩy ra trên khắp nẻo đường đất nước thì thử hỏi phát triển chỗ nào, có chăng chỉ phát triển được tham nhũng, bóc lột băng hoại, nghèo đói và lạc hậu. Còn lại tất cả chỉ là những tấp bình phong bịp bợm.
 
Nói về sự phát triển của Việt Nam dưới chế độ CS, ông Trần Xuân Giá, cựu Bộ trưởng Kế Hoạch Đầu tư CSVN cho biết tất cả chỉ là con số, không thực tế, ông Giá nhận định: "Chúng ta không thể tiếp tục tư duy tăng trưởng theo lượng, khuếch đại, sùng bái con số và che đậy các khuyết điểm của nền kinh tế được nữa... Nếu không, càng tăng trưởng, có thể chúng ta sẽ càng nghèo đi.". Đồng thuận với nhận định của ông Giá, ông Nguyễn Trần Bạt, Giám đốc Công ty Tư vấn Đầu tư tại Việt Nam cho hay: "Tôi đã nói điều này cách đây 10 năm. Trong một số bài báo, tôi cảnh báo tâm lý tăng trưởng bằng mọi giá. Tôi viết từ rất sớm. Hiện nay nó đẻ ra một cái thực tế mà (cựu) bộ trưởng phải lên tiếng. Chúng tôi, với tư cách là người trí thức bình thường, đã từng lên tiếng trước đó, cảnh báo trước đó, không chỉ cho Việt Nam. Mà cho tất cả các quốc gia kiểu Việt Nam". Đồng thời ông Đạt cũng cảnh báo "sùng bái con số sẽ đưa Việt Nam đến một kết cục không hay... Cho nên là tăng trưởng theo kiểu như thế này chính là một trong những biện pháp giết chết tương lai một cách chắn chắn nhất, không chỉ tương lai kinh tế, mà nhiều tương lai khác của Việt Nam."
 
Cũng xoay quanh vấn đề phát triển đất nước, rất nhiều nhân vật then chốt trong guồng máy cai trị CSVN đã nhìn thấy từ vài thập niên qua, nhưng không hiểu sao họ không “giác ngộ” và can đảm đưa ra lúc còn tại chức, mà cứ phải đợi đến lúc hồi hưu hay bị thất sủng họ mới dám lên tiếng như trường hợp các ông Võ Văn Kiệt, Trần Độ, Võ Nguyên Giáp, Lê Hồng Hà, Lê Đăng Doanh hay như ông cựu bộ trưởng Trần Xuân Giá hôm nay. Đây là một thắc mắc lớn của đại đa số dân Việt Nam kể cả trong nước lẫn hải ngoại thường quan tâm. Từ đó đa số nghĩ rằng, có lẽ khi tại chức những nhân vật này cũng không khác những nhân vật trong hiện tại, biết nhưng không thể nói vì quyền lợi cá nhân. Như vậy, phải chăng tình yêu hay sự quan tâm đến đất nước của những con người CS chỉ có thể xuất hiện khi không còn quyền lực trong tay? Đây chính là điều bất hạnh nhất cho đất nước và dân tộc Việt Nam, nếu CSVN còn tồn tại trên quê hương.
 
Tóm lại, CS lúc nào cũng là CS và những con người CS không thể thay đổi khi còn quyền lực. Do đó muốn đất nước được thực sự phát triển, chỉ còn một cách duy nhất làm sao có thể tập trung được sức mạnh của dân tộc triệt tiêu đảng và chế độ CSVN. Chỉ khi nào những con người CSVN mất hết quyền lực, tình yêu nước mới có thể xuất hiện nơi họ như những nhân vật “yêu nước” nêu trên. Ngược lại, một khi đảng và nhà nước còn nắm trọn quyền lực trong tay, thì sự hy vọng phát triển đất nước và con người, để người dân được tự do, “an cư, lạc nghiệp”, đào tạo nhân tài  và đi đến “dân giầu nước mạnh” hầu có thể sánh vai cùng các nước trong vùng và giữ vững bờ cõi vẫn chỉ là một ảo vọng. 
 
Phạm Thanh Phương (SGT - Úc Châu)

Sau nhiều ngày với những phiên họp “sôi nổi”, nay Quốc hội CSVN đã có quyết định bác bỏ dự án đường sắt cao tốc từ nhà nước đưa ra. Sự kiện này đã xuất hiện như một cơn lốc xoáy, cuốn hút dư luận vào một đề tài khá sôi nổi kể cả trong và ngoài nước, đặc biệt đối với một số người quan tâm, hay nghiên cứu xã hội Việt Nam dưới chế độ độc tài toàn trị của CS. Nhìn vào sự kiện, một số người phấn khởi cho rằng Quốc hội CSVN hiện tại là những người rất sáng suốt và can đảm, họ đã tạo được một sự đột phá có thể nói là ưu việt, chưa từng xẩy ra trong lịch sử CSVN. Đồng thời sự đột phá này đương nhiên sẽ trở thành một khởi điểm tạo ra một tiền lệ, đưa đến một nền dân chủ đích thực, mang tính minh bạch bạch với hệ thống “Tam quyền phân lập” rõ ràng cho Việt Nam trong một tương lai gần, mặc dù đất nước vẫn nằm trong tay một chế độ độc đảng CSVN. Ngược lại, đa số lại cho rằng sự kiện này chỉ là một vở tuồng “dân chủ” được coi như là một tấm bình phong làm giảm bớt sự căng thẳng từ mọi áp lực, từ nhiều mặt trong cũng như ngoài nước.  Để đi vào sự kiện, ông Lê Đăng Doanh, một cựu cố vấn nhà nước CSVN cho biết:”Họ tin rằng đây là vụ việc chưa từng có và có thể tạo ra tiền lệ hoạt động của quốc hội trong tương lai. Họ đã lầm, bởi lẽ bản thân của dự án đường sắt cao tốc là một vụ việc rất hiếm hoi, mà ngay trong Bộ Chính Trị đảng CSVN, một cơ quan quyền lực tối cao cũng đã không ủng hộ và đó là lý do quốc hội bác bỏ dự án”. Như vậy, quốc hội CSVN có thực sự “can đảm” đột phá để đưa đến sự độc lập trong thế “Tam quyền phân lập” chưa, hay vẫn là một công cụ của đảng CSVN trong chính sách “Tam quyền phân công” như từ xưa đến nay?
Cũng trong sự kiện này một số người cho rằng, do sức ép của quốc hội Hoa kỳ trong tiến trình “dân chủ hoá toàn cầu” và sức ép từ nhiều phiá của toàn dân Việt trong và ngoài nước, nhất là những phản ứng mạnh mẽ từ những nhân vật tầm cỡ trong đảng CSVN dù đã hồi hưu hay tại chức, kể cả những phản ứng mạnh mẽ của các Bloggers rải rác khắp hệ thống Internet. Vì vậy, đảng và nhà nước CSVN đành phải nhượng bộ, chỉ thị cho quốc hội để có quyết định “can đảm” bác bỏ dự án này. Ngược lại đa số lại cho rằng, bản chất CSVN là một loại độc tài lỳ lợm, “cưỡng từ đoạt lý”, không thể giác ngộ “đột xuất” biết lắng nghe tiếng nói trung thực cuả bất cứ ai hay vì quyền lợi chung của đất nước để có một sự thay đổi với thiện ý ích quốc, lợi dân. Hơn nữa, có lẽ ai cũng hiểu Hoa kỳ là một nước kinh tế, đang o bế CSVN vì quyền lợi của họ, những khuyến cáo hay lên án CSVN chỉ là hình thức, không đủ sức tác dụng để CSVN phải “bóp bụng” tuân theo. Bằng chứng cho thấy, những sự kiện đàn áp tôn giáo, xử dụng bạo lực để tước đoạt nhân quyền, nhân phẩm của dân tộc Việt từ xưa đến nay thì sao, tất cả cũng đã có phản ứng mạnh mẽ từ nhiều phía, trong thời gian dài liên tục, nhưng kết quả ra sao có lẽ ai cũng rõ. Ngay cả hiện tượng Boxite tại Tây Nguyên và những uất nhục trên biển đông hiện tại cũng không ngoại lệ. Vì thế, nếu nói rằng vì quyền lợi của đất nước và dân tộc hay với những sức ép nào đó từ nhiều phiá để CSVN phải thay đổi là một điều không thể xẩy ra, trừ khi sự thay đổi ấy tạo được những cơ hội “chấm mút” làm giàu của từng cá nhân trong guồng máy cai trị. Do đó đa số cho rằng, có thể sau khi nghiên cứu, đảng và nhà nước nhận thấy dự án quá bấp bênh, phải thuê mướn quá chuyên gia và qua nhiều trung gian ngoại quốc, bản thân những nhân vật then chốt của đảng và nhà nước cảm thấy không chấm mút được bao nhiêu, ngược lại có khi còn đổ nợ, hoặc cũng có thể vì số tiền quá lớn, không nơi nào dám cho vay khi họ nhìn thấy sự bồi hoàn chỉ là một viễn tượng. Do đó, đảng và nhà nước phải ra chỉ thị cho quốc hội “đồng thuận” tuyên bố bác bỏ để xếp lại dự án một cách danh chính, ngôn thuận để che mắt thế gian qua chiêu bài dân chủ.  
Cũng trong sự kiện này, đại biểu quốc hội CSVN Nguyễn Minh Thuyết đã nói với hãng thông tấn AFP rằng: “đã thể hiện xu hướng “dân chủ hơn” trong hàng ngũ đại biểu”. 
Trong khi đó ông David Koh, một chuyên gia nghiên cứu Đông Nam Á Châu nhận định: “Tiến bộ dân chủ? Tôi không biết chúng ta có thể đưa ra lập luận xa đến như vậy hay không?”. Đồng thời ông Lê Đăng Doanh và ông David Koh cũng nhận định dù sao chăng nữa “Đây thực sự là một ảnh hưởng tâm lý mạnh”.
Thực sự mà nói, sự kiện lần đầu tiên trong lịch sử CSVN, quốc hội đã bác bỏ một dự án đã được đảng và nhà nước “hồ hởi, phấn khởi” cho là một việc làm siêu việt để phát triển đất nước chắc chắn đã tạo được “một ảnh hưởng tâm lý mạnh” hầu có thể ru ngủ người dân ngộ nhận “đã thể hiện xu hướng “dân chủ hơn” trong hàng ngũ đại biểu” mặc dù đất nước vẫn nằm trong một chế độ độc tài toàn trị. Từ hiện tượng “ảnh hưởng tâm lý mạnh” này, rất có thể sẽ làm suy giảm hoặc triệt thoái niềm tin nơi người dân trong công cuộc đấu tranh chung tìm tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Đồng thời hiện tượng “ảnh hưởng tâm lý mạnh” này cũng sẽ là một cơ hội để một số con buôn chính trị dễ dàng tuyên truyền, lợi dụng cơ hội nối kết với CSVN một cách danh chính ngôn thuận, hầu có thể “dây máu, ăn phần” chia chác chút lợi nhuận trên xương máu của dân tộc và uất nhục cuả quê hương.  
Tuy nhiên đa số người dân Việt Nam đã sáng suốt nhận ra, sự bác bỏ dự án của quốc hội CSVN cũng chỉ là một vở tuồng “Nhất cử lưỡng tiện” do đảng và nhà nước CSVN dựng sau khi nhận thấy nhiều điều bất lợi, khó có thể chấm mút như ý muốn. Với vở tuồng “Nhất cử lưỡng tiện” này, một mặt dùng lừa bịp cho thế giới thấy được, mặc dù trong chế độc đảng cai trị, nhưng dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng và nhà nước CSVN, đất nước lúc nào cũng có dân chủ, quốc hội lúc nào cũng độc lập và là một cơ quan quyền lực tối cao của đất nước, không phải là những con rối do đảng thao túng như những nhận định sai lầm của thế giới từ xưa đến nay. Mặt khác, chứng tỏ được mặc dù dự án tầu cao tốc là một dự án thiết thực, với uy tín và sự lãnh đạo anh minh của đảng tất nhiên thừa khả năng thực hiện. Nhưng vì tôn trọng dân chủ, nên đảng và nhà nước đành phải tuân theo ý dân qua quyết định của quốc hội. Tuy nhiên có một điều mà chắc chắn ai cũng biết, dưới chế độ CSVN không có gì là chắc chắn, hôm nay có thể xanh, mai có thể đỏ và rất có thể khi đảng và nhà nước cảm thấy tìm ra khe hở để “chấm mút” một cách khả quan, tất nhiên quốc hội sẽ phải tái nhóm họp để thay đổi ý kiến. Do đó, thông tín viên Ian Timberlake thuộc AFP Hànội đã nhận định “Quốc Hội Việt Nam biến chuyển, nhưng vẫn là CS”.  
Tóm lại sau 35 năm cưỡng chiếm toàn bộ đất nước, CSVN vẫn không thể  thống nhất được nhân tâm để tìm được sự ủng hộ của toàn dân. Ngược lại, người dân càng ngày càng xa lánh chế độ và sự phản kháng mỗi ngày một phát triển, mặc dù CSVN đã cố gắng dùng tất cả những thủ đoạn bỉ ổi nhất để khống chế. CSVN luôn cố gắng dùng bạo lực biến người dân Việt Nam trở thành những thần dân ngoan ngoãn của chế độ. Riêng cộng đồng người Việt tị nạn CS tại hải ngoại, không thể dùng bạo lực khống chế bằng bạo lực, nhưng  CSVN cũng đã tốn rất nhiều công sức, tài chánh và một lực lượng việt gian khá hùng hậu, xâm nhập chiêu dụ và ru ngủ qua nhiều hình thức. Tuy vậy, tất cả cũng thất bại bởi những hành xử dã man, tàn bạo phi nhân bản một cách trắng trợn đã và đang xẩy ra hàng ngày trên khắp nẻo đường đất nước. Ngoài ra, những sự kiện buôn dân, bán nước một cách hèn hạ cũng chẳng che giấu được ai. Từ đó, các phong trào đấu tranh tại hải ngoại cũng gia tăng nối kết với quốc nội. Vì vậy, CSVN luôn phải tạo ra những hiện tượng hoả mù bịp bợm trong nhiều lãnh vực, mong rằng sẽ làm giảm thiểu tới mức tối đa ngọn lửa đấu tranh trong toàn dân kể cả trong và ngoài nước. Tuy nhiên, dù đảng và nhà nước CSVN có bịp bợm gì chăng nữa, những người quan tâm đến đất nước đều biết CS lúc nào cũng là CS, là một loại quái thú của thể kỷ, không bao giờ có thể lột xác để đứng thẳng làm người... Một ngày CS còn ngự trị trên quê hương, một ngày dân Việt còn đau khổ và đất nước sẽ tan hoang trong tay ngoại bang. Do đó, đừng bao giờ vì một lý do nào đó mà quên đi câu di ngôn của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu “Đừng tin những gì CS nói, hãy nhìn kỹ những gì CS làm” để phải bị chệch hướng đấu tranh như mộ số hiện tượng từ cá nhân hay phe nhóm đã thể hiện.  

  • Phạm Thanh Phương (SGT-Úc Châu)

Trong những ngày gần đây, sự kiện dự án đường sắt cao tốc tại Việt Nam đã trở  trành một đề tài khá xôn xao, kể cả trong và ngoài nước với nhiều chiều hướng khác nhau.
Nói về dự án này, nhiều người cho rằng đây chỉ  là một giấc mộng điên cuồng của CSVN, xuất phát từ bản chất khoe khoang, thích trò chơi nổi bật để chứng tỏ một sự phát triển đang lên cao nhờ sự lãnh đạo tài ba của đảng và nhà nước CSVN. Ngược lại, đại đa số cho rằng dự án chỉ là cái cớ để đảng bán rẻ tài nguyên quốc gia hầu tiếp tục vơ vét, đong đầy cho cái túi tham không đáy của giai cấp lãnh đạo, đồng thời biến toàn thể gần 90 triệu dân Việt trở thành những kẻ nô lệ của thế giới trong tương lai qua nhiều thế hệ và đất nước Việt Nam sẽ trở thành tan hoang, khô cằn sỏi đá. Tuy nhiên, đảng và nhà nước lại cho rằng dự án này rất cần thiết để phát triển đất nước đi đến giầu mạnh, hầu có thể vươn lên đứng ngang hàng với các nước trong vùng.
Để đi sâu vào vấn đề, theo dự án sơ khởi, kinh phí phải chi ra khoảng 56 tỷ Mỹ kim và theo Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Hồ Nghĩa Dũng cho biết dự án sẽ tăng lên đến khoảng 63.114 triệu USD. Như vậy, những câu hỏi được đặt ra là tiền ở đâu để thực hiện dự án này ngoài việc đi vay nợ, và với số nợ khổng lồ này ai sẽ phải trả và trả ra sao??? Với sự kiện này, đại đa số cho rằng sau này đảng và nhà nươc CSVN sẽ có đầy đủ lý do để bán rẻ tài nguyên với chiêu bài trả nợ, đồng thời người dân Việt Nam cũng sẽ phải “thắt lưng, buộc bụng” hy sinh rất nhiều mồ hôi, nước mắt qua nhiều thế hệ một cách danh chính, ngôn thuận. Hơn nữa, với một quốc gia qúa nghèo và lạc hậu như Việt Nam dưới XHCN, một con đường sắt cao tốc không phải là một nhu cầu cần thiết trong đời sống hàng ngày của người dân đến nỗi phải hy sinh quá nhiều như thế, có chăng chỉ để phục vụ cho một số người thuộc giai tầng thống trị tiện việc du hí, làm ăn. 
Ngoài ra, theo ước tính của một số tin trong nước cho biết, vấn đề trước mắt nếu thực hiện dự án này, tất nhiên sẽ có khoảng hơn 16 ngàn gia đình sẽ bị ảnh hưởng, trong đó gần 9 ngàn 500 gia đình bị mất chỗt ở, và hơn 7 ngàn gia đình bị mất đất sản xuất, điều này không biết đảng và nhà nước giải quyết thế nào, hay dự trù xếp họ vào thành phần “dân oan” để được lang thang khiếu nại như những “dân oan” đã và đang lang thang “khiếu kiện” trong nhiều năm qua. Một xã hội còn quá nhiều nhiêu khê, bất công, bất ổn, thì làm sao đất nước có thể phát triển bằng những dự án vĩ đại như thế này được, vì thế  những giải thích của đảng và nhà nước chỉ là những khẩu hiệu trấn an và bịp bợm.
Một nghịch lý rõ ràng mà ai cũng thấy, trong khi đảng và nhà nước tính những công trình vĩ đại thì đời sống người dân lại đói rách, bấp bênh đầy sự may rủi. Điển hình theo báo Tuổi Trẻ và Thanh Niên đưa tin, “Người dân thuộc Huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kontum hàng ngày phải đu dây qua sông Pô Kô vì toàn bộ hệ thống cầu treo đều đã bị lũ cuốn trôi”. Người dân Ngọc Hồi đang phải đánh đu với mạng sống để mưu sinh, trong đó phải nói đến những em bé cũng phải đu dây qua qua một con sông với lưu lượng khá mạnh để đi học. Đó là chưa kể đến cả hàng triệu người vẫn chưa có đủ cơm ăn, áo mặc, môi sinh ô nhiễm, bệnh hoạn không có đủ thuốc chữa, đang nhan nhản trên khắp nẻo đường đất nước và biết bao nhiêu trẻ em thất học cũng đang cần được giải quyết. 
Nói về việc phát triển đất nước, thiết nghĩ lãnh vực quan trọng nhất vẫn là làm sao phát triển được nhân tài, một đất nước có nhiều nhân tài tất nhiên sẽ phát triển được tất cả mọi mặt của xã hội. Nhìn lại lịch sử thế giới từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim, không một quốc gia nào được gọi là phát triển mà chỉ biết đi vay nợ xây dựng, mà không chú trọng đến việc phát triển nhân tài. Điển hình như Nhật và Nam Hàn, hai quốc gia này phát triển mạnh là nhờ vào nhân tài của nước họ, họ biết đầu tư vào giáo dục, họ luôn cập nhật để đào tạo chuyên gia, vì vậy họ mới có được sự giầu mạnh như ngày nay. Trong khi đó, nền giáo dục tại Việt Nam dưới XHCH quá lạc hậu và yếu kém về mọi mặt, chương trình học hạn chế, hạn chế cả trường sở và số người đi học. Theo nhiều nhận định của ngành giáo dục trong nước cho thấy,  một nửa chương trình học hầu như tập trung vào lịch sử đảng, đạo đức và tư tưởng Hồ Chí Minh, một tư tưởng và đạo đức bịp bợm, vong nô, băng hoại của lịch sử. Như vậy đến bao giờ Việt Nam mới thực sự được phát triển hay chỉ được phát triển trên giấy tờ và những khẩu hiệu của đảng và nhà nước đã và đang rêu rao từ nhiều thập kỷ qua. Một hệ thống xã hội “hồng hơn chuyên” vẫn tồn tại một cách hiên ngang, mạnh mẽ, thêm vào đó bằng cấp được mua bán như hàng hoá, từ đó toàn thể thành phần lãnh đạo, điều hành xã hội đều là những kẻ ngu đần chỉ biết tung hô khẩu hiệu như cái máy, thì dù có thực hiện được cả ngàn dự án to lớn gì đi chăng nữa cũng chỉ khiến đất nước tan hoang và dân tộc tiếp tục lầm than, nô lệ để trả nợ hết từ đời này đến đời kia cũng chưa xong, nói chi đến phát triển để chen vai với các nước trong vùng.
Cũng trong sự kiện này đa số cho rằng, ngoài vấn đề tạo điều kiện tham ô chia chác trong dự án, CSVN còn tạo ra một hình thức dân chủ bịp nhằm tập tung dư luận, đánh lạc hướng sự quan tâm của người dân trước vấn đề tồn vong của đất nước. Sự bịp bợm này được thể hiện qua việc họp hành, bàn bạc rất sôi nổi của Quốc hội trong nhiều ngày qua. CSVN đã tạo ra những tranh cãi trong Quốc hội giống như các nước dân chủ trên thế giới, xem ra cũng có vẻ hấp dẫn để tạo một hình thức đa nguyên, mặc dù vẫn nằm trong hệ thống độc đảng, độc tôn. Tuy vậy, đại đa số người dân vẫn biết được tất cả không nằm ngoài câu tục ngữ  “mười voi không được một bát nước xáo”, và cuối cùng chỉ thị của đảng đưa xuống vẫn được Quốc hội thi hành nghiêm chỉnh dù thuận hay nghịch lại dự án, nó cũng sẽ chẳng khác nào sự kiện Bauxite tại Tây Nguyên vừa qua. Đây cũng là một chiêu bài “bật đèn xanh” cho một vài phe nhóm chính trị “ngoại vi” tại hải ngoại có đầy đủ lý do thực hiện sự nối kết, hoà nhập để cùng canh tân đất nước theo định hướng XHCN. Một khi có sự nối kết từ những thế lực hay phe nhóm chính trị tại hải ngoại. Tất nhiên, tiềm lực đấu tranh của khối cộng đồng người Việt Tỵ nạn CS trên khắp thế giới sẽ bị hoá giải từng phần và đi đến triệt tiêu. Từ đó, các cao trào đấu tranh trong nước cũng lung lay, mất định hướng và cuối cùng chỉ còn lại hệ thống đảng và nhà nước mặc tình thực hiện sự nghiệp buôn dân, bán nước theo tư tưởng vong nô của Hồ Chí Minh để lại. 
Tóm lại, dự án “Đường Sắt Cao Tốc” chắc chắn không có lợi gì cho đất nước, nó cũng không phải là một sự phô trương mang tính láu cá vặt của đảng và nhà nước CSVN để chứng tỏ một sự phát triển đối với các nước trong vùng. Ngược lại, chính là một âm mưu tạo cơ hội  để vơ vét, chia chác của thành phần thống trị, bóc lột bồ hôi, xương máu của giai cấp bị trị qua nhiều thế hệ mai sau. Đồng thời, có cớ để khai thác, bán rẻ tài nguyên quốc gia một cách danh chính, ngôn thuận qua việc trả nợ. Do đó, vì sự tồn vong của đất nước, hy vọng người dân Việt Nam nói chung và các thế lực chính trị nói riêng, cần nên tỉnh táo đối diện với thực trạng, hầu kết hợp đưọc sức mạnh cuả dân tọc làm vũ khí lật đổ tập đoàn gian manh bạo ngược CSVN. Chỉ khi nào CSVN biết mất trên quê hương, lúc đó đất nước mới có thể phát triển. Bằng ngược lại, một ngày CSVN còn tồn tại trên quê hương, một ngày nguy cơ mất nước còn đe dọa và dân tộc còn bị đoạ đầy. 
 
    • Phạm Thanh Phương