"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Niềm Đau Dân Oan...

Posted by Lien Mang Viet San Saturday, September 01, 2007

Phạm Thanh Phương

Trong thời gian vừa qua, theo dõi hàng ngàn dân oan từ Tiền Giang kéo về Sàigòn biểu tình một cách rầm rộ, trong mục đích đòi lại nhà, đất của họ đã bị CSVN cướp đi một cách trắng trợn từ nhiều năm qua. Sự kiện này cũng đã gây ra rất nhiều trăn trở, nô nức cho cộng đồng người Việt tại hải ngoại, và đại đa số cũng nuôi hy vọng, đây sẽ là những tiền lệ cho những công cuộc đấu tranh khác trong tương lai, nó sẽ như một vết dầu loang sẽ trải dài trên khắp nẻo đường đất nước, để kết hợp thành mộc cuộc đại cách mạng, tiêu huỷ chế độ phi nhân CSVN, tái tạo một xã hội an vui trong thanh bình tự do, dân chủ.

Nhìn thế cuộc, sáng lên mầu hy vọng
Sóng triều dâng trong khí thế bập bùng
Nỗi oan khiên, u uẩn khắp không trung
Nay bạch hoá trước lương tâm nhân loại


Tuy nhiên, có một điều mà đa số trong cũng như ngoài nước kỳ vọng có thể tạo được một khí thế cao hơn và kết quả sẽ khả quan hơn trong đấu tranh. Đó là sự xuất hiện của những nhà “Đấu tranh dân chủ” có tiếng tăm sẽ đến cùng đứng chung chiến tuyến với đoàn biểu tình, hầu có thể tạo được một khí thế mạnh mẽ hơn, sẽ có nhiều người tam dự hơn và cũng sẽ tạo được một áp lực lớn hơn vói tập đoàn CSVN, và đánh động được lương tâm quốc tế.
Mòn mỏi gần cả tháng trời dầm sương dãi nắng, sự mong mỏi ấy đã trở thành vô vọng, để niềm đau của họ lại thêm phần cô đơn khắc khoải. Tuy vậy cũng may cũng có được khối Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do thầy Thích Quảng Độ hướng dẫn đã nhập cuộc, thăm hỏi và giúp đỡ họ. Sự xuất hiện của phái đoàn thầy Quảng Độ không những chỉ làm cho đoàn biểu tình thêm phấn khởi, xoa dịu được phần nào những mệt nhọc đớn đau, mà còn tạo thêm được niềm tin trong đấu tranh cho toàn dân tộc, kể cả khối cộng đồng người Việt tại hải ngoại.
Trên thực tế, một điều không một ai có thể phủ nhận, nếu cuộc biểu tình vừa qua của dân oan mà được những nhà “đấu tranh dân chủ” như Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn, Nguyễn Thanh Giang..v,v....đến yểm trợ và khuyến khích họ, thì có lẽ con số biểu tình không phải là chỉ hai, ba ngàn người mà có thế tăng lên gấp bội, và kết quả cũng sẽ đạt được một cách khả quan, không đến nỗi tan hàng trong vô vọng. Hơn nữa, cuộc biểu tình sẽ có một tiếng vang rất lớn, làm làm nức lòng tất cả những người đang đấu tranh và cũng sẽ là một chấn động mạnh, dùng thức ngộ lương tâm của nhân loại. Nhưng rất tiếc, sự việc đã không xảy ra như kỳ vọng của mọi người, và người ta cho rằng đây là một dịp may hiếm có đã bị lãng quên một cách tức tưởi.
Một câu hỏi chung được đặt ra ở đây là, không biết sự biểu tình rầm rộ đó và những tiếng kêu uất nghẹn đầy oan khiên ấy có đến được tai những “nhà đấu tranh dân chủ” hay không, mà tại sao lại xẩy ra một sự im lặng đến lạnh lùng khó hiểu như vậy. Sự im lặng ấy không những chỉ bỏ lỡ một cơ hội khơi động cho ngọn lửa đấu tranh được bùng lên mà rất có thể gây ra nhiều ngộ nhận trong quần chúng và sẽ đưa đến một sự mất niềm tin trong mục đích cao cả mà các “nhà đấu tranh dân chủ” đang đeo đuổi. Sự im lặng đã khiến nhiều người hoài nghi đặt câu hỏi, “không biết những nhà dấu tranh dân chủ khả kính đó có thật lòng hay không”, mà sự việc ngay trước mắt đang cần tiếng nói của họ, nhưng họ lại không lên tiếng. Như vậy, mục đích đấu tranh của họ chẳng lẽ chỉ là những cuộc hội luận ồn ào trên Paltalk, hoặc một vài bài phỏng vấn của RFA, để báo cáo, hôm nay tôi bị công an chất vấn, mai công lại an xét nhà, bị chặn đường hay sao?
Cũng có nhiều người cho rằng, có lẽ công an CS không cho họ đến, nên họ đành phải bó tay. Tuy vậy, rất nhiều người lại cho rằng, công an CS không thể ngăn cản được họ, vì họ là những nhà “đấu tranh dân chủ” có thừa khôn ngoan và dũng cảm để đến với dân oan, nếu họ muốn. Ngay chính thầy Quảng Độ cũng bị công an bao vây hàng ngày mà thầy vẫn dẫn phái đoàn đến được thì chắc chắn lý do bị công an ngăn chặn đến nỗi không thế đến được là một điều hơi khó nghĩ.
Không cần nói nhiều, có lẽ tất chúng ta đều biết, bất cứ cuộc xuống đường biểu tình ở bất cứ nơi đâu, những nhân vật trí thức hoặc có tiếng tăm cũng là một yếu tố rất quan trọng trong việc nâng cao khí thế và tạo nên những kết quả tốt đẹp hơn cho mục đích, nếu không muốn nói vai trò của họ chính là linh hồn của các cuộc đấu tranh. Bởi vậy, trên dòng lịch sử, khi nói đến bất cứ giai đoạn nào, người ta cũng đều dựa vào nền tảng tầng lớp sĩ phu để đánh gía. Thái độ của tầng lấp sĩ phu sẽ là vấn đề then chốt dùng xoay chuyển cục diện xã hội trong một giai đoạn nào đó trên dòng lịch sử.
Sau nhiều thập niên đấu tranh, ngày nay đã có nhiều người thuộc tầng lớp trí thức xuất hiện và nhập cuộc cùng dân tộc. Đây chính là tầng lớp sĩ phu của thời đại, một vai trò quan trong của lịch sử. Do đó, sự dấn thân và yểm trợ của các nhà “đấu tranh dân chủ” trong các cuộc biểu tình rất cần thiết và quan trọng vô cùng.

Phận trí thức, lòng sĩ phu thời đại
Đau cùng dân, uất nhục với non sông
Nhìn quê hương, ôi! oan nghiệt chất chồng
Xin tận hiến, sát vai cùng dân tộc.


Sau cùng, trước tình hình đấu tranh đang khởi sắc, kính mong các nhà trí thức chân chính cùng những nhà “đấu tranh dân chủ” nên cố gắng dấn thân cùng dân tộc trong các cuộc đấu tranh như hành xử cuả Hoà Thượng Thích Quảng Độ vừa qua. Nếu được như vậy, chắc chắn công cuộc đấu tranh chung sẽ có được một kết quả khả quan và ước vọng của toàn dân sẽ được đạt đến trong môt ngày không xa.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

0 Responses to Niềm Đau Dân Oan...