"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Vong Nô

Posted by Lien Mang Viet San Saturday, September 22, 2007

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trong những ngày qua, sự kiện sản phẩm thiếu chất lượng và chứa đầy độc tố nguy hiểm của Trung Cộng bị phát giác và trả về một cách ồ ạt, đã tạo nên một làn sóng chấn động, hoang mang trên toàn thế giới, và cũng một đề tài nóng bỏng, được bàn cãi khắp nơi trong xã hội. Sự kiện này đã làm cho ngành sản xuất của Trung Cộng lâm vào tình trạng khủng khủng hoảng và chịu một ảnh hưởng rất lớn trong lãnh vực xuất cảng nói riêng và nền kinh tế của họ nói chung. Cũng trong sự kiện này, báo giới Việt Nam nương theo, loan tin một số mặt hàng bị nhiễm độc, hầu mong khuyến cáo người dân có thể cảnh giác, tránh được những tác hại trong đời sống, nhất là trong hoàn cảnh đói rách, nghèo nàn về mọi mặt hiện nay của Việt Nam. Tuy nhiên, những nguồn tin ấy, đã không được nhà nước CSVN khuyến khích, mà ngược lại còn bị dập tắt một cách thô bỉ trong oan ức.

Ôi! cám cảnh, những mảnh đời nô lệ
Nhiễm độc trùng, mang bản chất vong nô
Căn tính kia, loài hoang dại “Cáo Hồ”
Đem dân tộc vùi sâu nơi tủi nhục


Theo nhiều nguồn tin cho biết, khi được tin một vài tờ báo tại Việt Nam loan báo sự thật này, nhà nước Trung Cộng đã gấp rút triệu đại sứ CSVN và ra lệnh phải ngưng ngay việc phổ biến hiện tượng này trên toàn cõi Việt Nam. Sau đó, người ta thấy được những tin tức ấy đã biến mất một cách nhánh chóng trên toàn bộ báo chí, truyền thanh và truyền hình, và được thay thế bằng những bản tin trấn an, đính chính một cách bịp bợm trái khoáy trong nhục nhã.

Trên thực tế có lẽ ai cũng biết, kể từ khi CSVN nắm quyền lãnh đạo đất nước thì giới truyền thông đã mất đi cái quyền tựï do, độc lập, để trở thành công cụ cuả đảng, tất cả phải làm theo chỉ trị trong một khuôn mẫu nhất định, từ tin tức, bình luận lẫn tư duy. Tuy nhiên, trước sự kiện Trung Cộng ra chỉ thị trực tiếp để khống chế báo chí Việt Nam một cách trắng trợn như vậy, là một điều chưa từng xẩy ra trong suốt dòng lịch sử loài người, khiến nhiều người tỏ ra ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, khó có thể tin được có thể xẩy ra trong thế giới văn minh hôm nay. Và đây cũng là một điều nhục quốc thể không thể chấp nhận, nhất là đối với những người cầm bút, một vai trò cần thiết, một lực lượng đóng góp trực tiếp trong lãnh vực phát triển dân trí và ổn định xã hội.

Một câu hỏi được đặt ra ở đây là tại sao lại có hiện tượng nhục quốc thể một cách nhục nhã như thế này lại xẩy ra. Như vậy những khẩu hiện CSVN từng rêu rao, hãnh diện với hai chữ “độc lập” bây giờ còn có giá trị gì trong lòng dân tộc, hay chỉ là một sự thật phũ phàng, dùng che đậy một bản chất vong nô, hèn nhược của tập đoàn CSVN.

Đi sâu vào sự kiện, nhiều người nhận định: Trong cái thế quá lúng túng trước sự lung lay kinh tế, Trung Cộng đã vội vàng tỏ thái độ quan thầy một cách quá lộ liễu, không kịp nghĩ đến sự khôn khéo và tế nhị, để bảo vệ chút liêm sỉ cho đàn em dù chỉ là một hình thức giả tạo.

Cũng trong sự kiện này, nhiều người cho rằng, số hàng nhiễm độc khổng lồ của Trung Cộng bị trả về, chắn chắn không thể đem bỏ vào hố rác, hoặc huỷ diệt cẩn thận như các nước dân chủ tự do trên thế giới, mà họ cần phải tiêu thụ số hàng dù chỉ thâu lại cho đủ vốn. Do đó, thị trường cuối cùng có thể tiêu thụ là các nước chư hầu mà Việt Nam là một trong những thị trường lớn nhất của họ. Chính vì thế Trung Cộng phải buộc CSVN ngăn chặn sự thật bằng mọi giá, sau đó tung những sản phẩm thu hồi từ các nước tư bản vào thị trường Việt Nam với một giá “hữu nghị”. Còn lại hậu quả ra sao, toàn dân Việt Nam ráng gánh chịu lấy với nhau. Đây cũng là một sự thật đau khổ, nhục nhã trong suốt dòng lịch sử chỉ vì Việt Nam ngày nay được lãnh đạo bởi những “Đỉnh cao trí tuệ” của loài người.

Cũng trong sự kiện này, một số người cho rằng CSVN dù sao cũng là người Việt Nam, hơn nữa còn rất nhiều con mắt quốc tế dòm ngó, như thế chắc chắn số hàng mang đầy độc tố này sẽ không thể du nhập vào để đầu độc dân tộc. Tuy nhiên, những người này đã quên đặc tính của CSVN là một loại vô tình, vô nghĩa, vô thủy, vô chung, gian manh tàn độc. Hơn nữa, với bản chất vong nô, thì dù những sản phẩm độc hại này không được chính thức nhập cảng công khai trên văn bản, nhưng chắc chắn sẽ lan tràn và du nhập qua những khu chợ trời dọc theo biên giới, nhà nước sẽ nhắm mắt vờ như không thấy và tạo mọi điều kiện một cách khéo léo, để một mặt giải quyết những khó khăn của quan thầy, một mặt có cơ hội chấm mút làm giầu, còn lại đối với người dân thì “Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”. Và đây cũng là bản chất đích thực của con người CS.

Hỡi “trí thức”, lương tri còn không nhỉ
Tỉnh dậy đi, dù liêm sỉ rã rời
Nghiên bút buồn, bao giọt lệ tả tơi
Tiếng nức nở, ôi niềm đau quốc thể


Tóm lại, theo sự kiện trên có lẽ không ai có thể lầm cái bản chất vong nô tàn độc của bè lũ CSVN, hơn nữa nó không chỉ là một nỗi đau khổ của dân tộc, mà còn là một sự điếm nhục cho giới báo chí nói riêng và toàn thể những người được mệnh danh với hai chữ “trí thức” nói chung. Như vậy, sự chấp nhận sống chung hoà bình với CS để cảm hoá bọn chúng, cùng xây dựng đất nước như quan điểm cuả ông Hà Sĩ Phu trong cuộc phỏng vấn của BBC vừa qua là hành động tự sát, bất khả thi. Có chăng đây chỉ là một trong những trái khói mù tung hứng trong nghị quyết 36, trong mục đích dập tắt ngọn lửa đấu tranh của toàn dân, củng cố cho chế độ CS thêm vững chắc, tiếp tục buôn dân, bán nuớc, tàn hại giang sơn.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

0 Responses to Vong Nô