"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Tham Nhũng

Posted by Lien Mang Viet San Monday, May 26, 2008

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

Trong những ngày gần đây, dư luận cũng khá xôn xao về hiện tượng hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến, báo Thanh Niên và Nguyễn Văn Hải báo Tuổi Trẻ đã bị bắt ngày 12-5-2008 vừa qua chỉ vì dám tố giác tham nhũng, đồng thời khởi tố Phạm Xuân Quắc, thiếu tướng công an nguyên cục trưởng C14 CSVN và một số thuộc cấp. Trước sự kiện này một số dư luận cho rằng, đây chỉ là những hình thức thanh trừng nội bộ, chứng tỏ một sự rạn nứt trầm trọng trong nội bộ đảng CSVN, và sự kiện hai nhà báo bị bắt chính là một sự tuyên chiến ngầm với truyền thông VN. Như vậy trong những ngày sắp tới giới truyền thông VN sẽ có những phản ứng rất mạnh mẽ để tự “cởi trói”, khai thông bức màn bưng bít từ xưa đến nay và từ đó xã hội VN sẽ có những điều mới lạ rất có lợi cho mọi lãnh vực đấu tranh của toàn dân.

Chuyện thế sự “máu mào gà vỏ lựu”
Phấn trinh nguyên, che phủ nét phong trần
Tung hỏa mù lẫn lộn khó định phân
Tạo ảo giác làm bình phong lừa bịp

Theo dõi những diễn biến từ những năm qua, dư luận nhận định rằng sự kiện truy tố những tay trùm tham nhũng như Nguyễn Tiến Dũng, Đào Đình Bình, Nguyễn Việt Tiến,v,v...Tất cả chỉ là những trò lừa bịp, Dũng, Bình, Tiến chẳng qua cũng chỉ là những “con dê tế thần” trong một giai đoạn cần thiết, để đảng CSVN có thể chứng tỏ với quốc tế là đảng và nhà nước đang ra sức trong sạch hóa xã hội, đồng thời cũng tạo một trận hỏa mù, mong tập trung dư luận được yểm trợ tích cực với những “chuyên gia vỗ tay” cả trong lẫn ngoài nước, đồng thanh tung hô đảng giác ngộ, cải tiến, canh tân... Đến nay, giai đoạn cần thiết ấy đã qua đi, sự việc coi như đã tạm ổn định, tất nhiên đảng CSVN bắt buộc phải giải tỏa cho “những con dê thế thần” bằng mọi cách, hay nói đúng hơn là những “con dê “ này đã mãn nhiệm kỳ “công tác” mà đảng giao phó. Nếu không sẽ xẩy ra cái cảnh “bứt mây động rừng” hay “môi hở răng lạnh” thì lại càng thêm kẹt, bởi lẽ toàn thể tập đoàn CSVN đều là những con sâu mọt, đã và đang cùng nhau đục khoét giang sơn. Vì thế muốn gỡ tội cho đồng bọn, CSVN bắt buộc phải đem những “con dê” khác “điền vào chỗ trống” cho hợp lý. Công việc “điền vào chố trống này”, CSVN cũng tạo cho một số người “ngộ nhận” hay cố tình “ngộ nhận” cho rằng trong nội bộ đảng CSVN hiện có hai phe đang đấu đá nhau, và phe tham nhũng đang trên đà thắng thế, cho nên những người liên quan đến vu án PMU18 như công an Quắc và hai nhà báo mới bị “ngộ nạn”. Nếu nói phe tham nhũng đang thắng thế, vậy thử hỏi phe nào là phe trong sạch đây. Nếu nhìn vào thực tế một cách thật khách quan, có lẽ không ai có thể phủ nhận trong chế độ độc tài toàn CSVN, tham nhũng không phải là một quốc nạn và là một quốc sách. Tuy vậy, để che mắt thế gian, lúc nào đảng cũng có sẵn trong tay một danh sách những con dê tế thần, có thật, có giả, chia ra từng giai đoạn, từng sự việc, sẵn sàng tung ra đúng lúc như một vở kịch mà “nạn nhân” là những diễn viên nòng cốt “phấn khởi, hồ hởi” diễn xuất.

Cũng từ đó nên dư luận nhận định, hiện tượng Phạm Xuân Quắc bị truy tố là một vai trò rất cần thiết trong lúc này dùng “gỡ rối tơ lòng” cho đảng, một khi dư luận được chìm vào quên lãng, không ai buồn nhắc đến một kẻ hồi hưu, không còn quyền lực và lúc đó Quắc cũng sẽ được ung dung tự tại an hưởng tuổi già với gia tài sẵn có. Còn lại có lẽ chỉ có hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến và Nguyễn Văn Hải là những kẻ thực sự bị ngộ nạn một cách đau khổ trong vở tuồng “gỡ rối tơ lòng” bịp bợm này mà thôi.

Cũng trong sự kiện này nhiều người cho rằng, đây cũng là một cơ hội hiếm qúy để giới báo chí có thể vùng lên làm lớn chuyện, có thể tự cởi trói, thoát khỏi sự kìm kẹp của đảng, đòi cho được quyền tự do, độc lập, và từ đó bộ mặt xã hội và chính trị cũng có thể nương theo để thay đổi và giúp phương tiện cho những cá nhân, tập thể đấu tranh sớm hoàn thành sứ mạng cao cả tìm lại tự do dân chủ, nhân quyền cho quê hương dân tộc. Tuy nhiên, sau ít ngày theo dõi sự tình, đại đa số tỏ ra bi quan và thất vọng khi biết được tất cả báo chí trong nước đã được lệnh ngưng đưa tin và bình luận sự kiện này. Đây cũng chính là một điều rất buồn trong cục diện đấu tranh hiện tại. Bởi lẽ ai cũng biết, truyền thông là một lãnh vực quan trọng dùng nâng cao dân trí để phát tri ển dân sinh, đồng thời cũng là huyết mạch cho mọi ông cuộc cải tổ hay cách mạng xã hội.

Để làm sáng tỏ hơn, thiết nghĩ cũng nên trở lại thời gian CSVN nỗ lực xin gia nhập vào WTO lúc trước để có t ể thấy được chân tướng của sự việc. Lúc ấy CSVN cũng đã tạo ra những màn khói mù bằng chiêu bài thiện chí trong sach hoá xã hội do nhà nước chủ xướng. Chính sự kiện này đã tạo lên những xôn sao trong Quốc Hội VC mà còn là một đề tài khôi hài đàm tiếu trong mọi tầng lớp nhân dân. Để diễn vở tuồng cho có vẻ mạch lạc khả tín, trong ngày khai mạc phiên họp Quốc Hội (25-10-2004) , Phan Văn Khải đã bày tỏ ý thức giác ngộ của Đảng bằng sự đề nghị thành lập một Cơ Quan Trung Ương Chống Tham Nhũng quy mô do Đảng điều hành, mà chính Nông Đức Mạnh sẽ là Chủ Tịch. Sự kiện này đã làm cho các phiên họp Quốc Hội cũng không kém phần ngạc nhiên, băn khoăn với vở tuồng “Gái đĩ già mồm” này. Bọn đầu nậu Bắc Bộ Phủ luôn cố gắng hoá trang vai trò gian ác, bẩn thỉu của chúng bằng hình ảnh “khuôn mặt học trò ngây thơ trong trắng” nhưng rất tiếc vẫn không thể che giấu được những “bộ giò ăn cướp”, mà đã để lộ ra một cách ấu trĩ và trơ trẽn.

Cũng trong vở tuồng chống tham nhũng đã từng diễn đi, diễn lại rất nhiều lần và nhắc nhở thường xuyên trong các phiên họp của nhiều khóa Quốc Hội CSVN, nhưng tệ nạn này không những không suy giảm mà có phần phát triển mạnh hơn rất nhiều. Nó cũng tựa như căn bệnh ung thư đã đến thời kỳ cuối cùng, vô phương cứu chữa, ngoài phương pháp duy nhất là “giải phẫu”, cắt bỏ tất cả guồng máy lãnh đạo đảng (từ cơ chế đến nhân sự) thì mới mong thay đổi được hoàn cảnh khá hơn.

Này nhân thế nên bình tâm, tỉnh trí
Bệnh trần kha, quốc sách lũ tội đồ
Trong sạch ư? Đừng lơ lửng mộng du
Chúng còn sống, đừng mong đời hạnh phúc

Tóm lại, nếu thực sự muốn chống tham nhũng, tất nhiên phải chống cái cơ chế đẻ ra tham nhũng, đất nước phải có tự do báo chí, tự do tư tưởng , tự do ngôn luận , tự do tôn giáo để tạo nên sự đối lập một cách danh chính ngôn thuận trong thế đa nguyên, đa đảng thì tự nhiên tham nhũng cũng hết đường hoành hành. Do đó hy vọng nhân cơ hội này, giới báo chí trong nước sớm giác ngộ, can đảm vùng lên trở về với lương tri của người cầm bút, thi hành đúng đắn chức năng hầu có thể đóng góp hữu hiệu trong công cuộc đi tìm tự do, hạnh phúc thực sự cho dân tộc. Sau cùng, chúng ta cũng đừng quên câu di ngôn của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu “Đừng tin những gì CS nói mà hãy nhìn KỸ những gì CS làm”.

Phạm Thanh Phương (Úc Châu)

0 Responses to Tham Nhũng