"...trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..."

Sợ & Không Sợ

Posted by Lien Mang Viet San Sunday, October 25, 2009



 Phạm Thanh Phương 



Thế giới ngày nay đã đi vào thế kỷ 21, một thể kỷ văn minh của nhiều nhiều mặt, trong đó dĩ nhiên không thiếu phần phát triển xã hội nhân bản. Tuy nhiên, sự văn minh tiến bộ này hầu như chỉ được giới hạn ở các nước Tự do, Dân chủ như một thế giới riêng biệt của loài người, nó không thể nào thẩm thấu, soi sáng đến những vùng tối tăm nơi các chế độ độc tài, toàn trị, trong đó có CSVN. Với bản chất gian ác, tham lam, những con người CS rất khó có thể thoát ra khỏi cái u mê luẩn quẩn, để họ có thể cập nhật với đà tiến triển cuả  nhân loại, hầu có thể hoà nhập với một xã hội nhân bản, để tạo được một đời sống an vui tự tại cho ngươì dân giống như tất cả những người trong thế giới tự do. Tuy nhiên, dù sống trong hoàn cảnh bị cai trị, bưng bít của một tập đoàn u mê, man rợ, nhưng trước ánh sáng văn minh của nhân loại, người dân Việt Nam vẫn cố gắng tìm cho mình một phương tiện, để có thể cập hiểu, so sánh, định lại vị trí của chính mình với hiện tình đất nước. Do đó, dù muốn hay không những tuyên truyền, bịp bợm của CS cũng không còn có thể bít mắt được người dân như những ngày tháng của thập niên 30-40 như xưa.





Nhìn vào thực tại để thấy được trong những năm gần đây, CSVN đã cố gắng hao tổn rất nhiều trí lực, tài lực, cũng không ngoài mục đích mong khống chế người dân đi vào cái vòng luẩn quẩn u tối ấy của họ.Nhưng rất tiếc, kết quả cáng ngày càng cho thấy được những thất bại não nề không thể tránh. Biết bao nhiêu chương trình kế hoạch được đưa ra áp dụng, biết bao nhiêu nghị quyết, quyết dịnh mang tính khủng bố, răn đe. Tất cả cũng không thoát được cái cảnh “Dã tràng se cát”. Người dân vẫn sáng suốt nhìn ra cái chân giá trị của dòng đời, và cái thực hư, trắng đen của chế độ. Tuy là vậy, nhưng trước bản năng sinh tồn trong một nhà tù vĩ đại CSVN, đại đa số người dân vẫn sợ những tai hoạ đến với bản thân, gia đình và sợ cả sự liên lụy bi thương có thể dưa đến cho thân bằng, quyến thuộc. Tuy nhiên, sức chịu đựng của con người chỉ có một giới hạt nhất định, trong khi sức ép từ bè lũ xuẩn động CSVN mỗi ngàymỗi tăng. Do đó, trong cái thế “tức nước, vỡ bờ”, chữ sợ trong lòng dân tộc đã từ từ suy giảm, để hôm nay cũng đã có được khá nhiều nhân vật, chấp nhận thương đau, cất lên tiếng nói của lương tri, hầu có thể thức ngộ lòng người trước cảnh tồn vong của đất nước và dân tộc.





Nói về “Sợ & Không Sợ”, theo một cái nhìn chung, dưới bất cứ một chế độ độc tài toàn trị nào đều dùng sự sợ hãi để khống chế người dân. Tuy nhiên, đến khi người dân hết sợ, tất nhiên nỗi sợ  ấy sẽ tự động chuyển qua cho chế độ hay những kẻ cầm quyền, nó gần như là một định luật tự nhiên của vũ trụ. Bằng chứng cho thấy, tất cả những hành vi bắt bớ, cầm tù các “Nhà đấu tranh dân chủ” hoặc đàn áp Tôn giáo của CSVN đang gia tăng một cách trơ trẽn, chứng tỏ nỗi sợ hãi đang tăng dần trong guồng máy cai trị CSVN.



Cả một hệ thống tự hào là “Đỉnh cao trí tuệ” mà hệ thống luật pháp lúc nào cũng mơ hồ, loạn xà ngầu như một mớ giấy lộn, gạn lọc mãi mới đưa ra được cái điều 88, nhai đi nhai lại như một tấm giẻ rách, không hơn, không kém. Bất cứ điều gì xẩy ra, chế độ cảm thấy sợ, đều được quy vào điều 88. Hầu như cả chế độ chỉ có điều 88 làm bùa hộ mạng, nó như một loại “phép thần thông” để bảo vệ tất cả những khuất lấp, gian tà , ngu xuẩn của họ. Nếu cho rằng điều 88 này được chế độ coi như một ”phép thần thông” thì cũng chẳng ngoa tí nào, vì chính điều 88 được áp dụng trên mọi lãnh vực từ to đến bé, nó được biến hoá theo từng sự việc. Kèm theo điều 88 là một đống nghị quyết, quyết định được đưa ra lả tả như lá muà thu, nhiều cái đã chửi vào mắt nhau chan chát, khiến người dân cũng chẳng hiểu nhà nước muốn nói gì, và có lẽ chính nhà nước cũng không hiểu được họ đang làm cái giống gì nữa, chỉ biết đưa ra như một cái máy vô hồn đẻ tự trấn an mà thôi.





Bằng chứng mới đây, khi cái quyết định 97 ra đời, nhằm bịt miệng Viện Nghiên Cứu Phát Triển (IDS) nói riêng và toàn dân nói chung. Rất may, Viện Nghiên Cứu Phát Triển đã nhận ra cái quái đản của nó, và cũng nhận ra họ không thể chấp nhận bị một lũ xuẩn khống chế, bịp bợm thên nữa và cũng chẳng có biện pháp nào thay đổi hoàn cảnh., đành phải tuyên bố giải tán để bày tỏ lập trường. Sự giải tán Viện Nghiên Cứu Phát Triển là một quyết định sáng suốt như cho dám lãnh đạo CSVN biết rằng họ không thể chấp nhận  cái cảnh “Thằng khôn đi học, thằng ngu làm thầy” như hoàn cảnh tréo ngoe cuả Quân Cán Chính VNCH đã phải gánh chịu sau năm 1975 trong cái trại tù rải rác trên toàn cõi đất nước. Ngoài ra, sự kiện giải tán  Viện Nghiên Cứu Phát Triển cũng chứng tỏ sự sơ hãi không còn nằm trong họ, mặc dù họ cũng là một cơ quan thuộc guồng máy ngu xuẩn CSVN.





Nhận thấy quyết định 97 đã vô hiệu, không thể làm những con ngưởi “trí thức” trong Viện Nghiên Cứu Phát Triển phải sợ hãi để tiếp tục cúi đầu đóng vai trò con rối của chế độ. Ngày 14-10-2009, Nguyễn tấn Dũng lại phải tiếp tục lên tiếng hù dọa “sẽ xử lý những phát biểu thiếu tinh thần xây dựng của một số cá nhân thuộc Viện Nghiên Cứu Phát Triển.”. Trước lời tuyên bố này của Dũng, lại nhớ đến lời nói của ông Boris Yeltsin”Cộng Sản không thể thay đổi mà phải dẹp bỏ”. Đúng vậy, dù đang hội nhập với thế giới văn minh của thế kỷ 21, nhưng đường lối, chính sách và hành xử cũng chẳng khác nào tên đại đồ tể Hồ Chí Minh từ thập niên 40 khi xưa. Cũng cái lối đưa quyết định, không sợ thì hù doạ, doạ mãi không sợ thì cuối cùng mang cái bùa điều 88 là xong. Tuy nhiên, nhìn vào hoàn cảnh đất nước ngày nay, dân trí đã không còn như xưa, hơn nữa hệ thống truyền thông toàn cầu đã quá tối tân đã đưa nhân loại đến gần nhau hơn. Do đó, CSVN cũng sẽ không còn biện pháp nào để làm tăng được chữ sợ trong lòng dân tộc. Và ngược lại, họ phải sợ trước sự ý thức của người dân.





Xoay quanh sự kiệm “Quyết Định 97”, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nguyên viện trưởng Viện Nghiên Cứu Phát Triển đã gửi thư lên Bộ Tư Pháp và Quốc Hội yêu cầu phải "xử lý" cái “Quyết Định 97”. Theo Ts A nhận định, “Quyết Định 97” là một quyết định phi pháp và vi hiến, nó xâm phạm quyền làm người một cách trầm trọng, và tất nhiên sẽ đưa đất nước từ suy thoái này đến suy thoái khác. Bởi lẽ, CSVN sẽ không bao giờ có được những đóng góp ích quốc, lợi dân từ giới “trí thức”, để tiếp tục đưa đất nước lăn lộn trong cái đói khổ, u mê, lạc hậu mà thôi. Đồng thời ông A sẵn sàng chấp nhận những hậu quả xấu nhất với “lá bùa 88” cuả CSVN như những ông Phạm Văn Trội, Vũ Hùng, Nguyễn Xuân Nghĩa, và hàng chục nhưng nhà trí thức khác đang và đã cất  lên tiếng nói, đòi các quyền căn bản của con người cho tất cả dân tộc Việt Nam.





Trở lại chữ “Sợ & Không Sợ”, giải thưởng nhân quyền Hellman/Hammett do Human Rights Watch (Tổ chức theo dõi nhân quyền) năm nay đã quyết định trao cho sáu “ Nhà Đấu Tranh Dân Chủ” Việt Nam. Trước sự kiện bất ngờ này đại đa số nhận định, đối với người Việt Nam sáu giải nhân quyền này đã thay cho lời xác định của nhân loại là nhưng gì các “Nhà Đấu Tranh Dân Chủ” đã và đang thực hiện chính là những tiếng nói lương tri của nhân bản. Đồng thời, đây cũng là một chất liệu làm tăng sự sợ hãi của tập đoàn cai trị CSVN và cũng sẽ góp phần vào công việc triệt tiêu nỗi sợ hãi trong lòng dân tộc. Hơn nữa, sáu giải nhân quyền này cũng như một thông điệp nhắn nhủ những người Việt Nam  can đảm trực diện trong đấu tranh hiểu được, sự chiến đấu cho lý tưởng và lương tri của họ rất cao cả và cũng sẽ chẳng bao giờ bị cô đơn.



Tóm lại, thế giới ngày nay không còn cách biệt như ngày xưa, dân trí Việt Nam cũng không còn nằm trong thập niên 30- 40. Như vậy, tập đoàn CSVN cũng không còn cơ hội bịp bợm, hoặc phát triển thú tính một cách mạnh mẽ, trắng trợn như trước. Do đó, đây chính là thời điểm tất cả người dân chúng ta trong cũng như ngoài nước cần nên quan tâm nhiều hơn, thực hiện sự ý thức và chính nghĩa trước tình hình bi đát của đất nước. Đồng thời cũng là lúc đánh tan sự sợ hãi trong nội tâm, phát huy truyền thống “Uy vũ bất năng khuất” của tiền nhân trên dòng lịch sử, để cùng nhau đứng lên tạo một trang sử mới hào hùng, rửa được nỗi nhục cho Tổ quốc và nỗi hờn của dân tộc do bọn tội đồ CSVN gây ra.





Phạm Thanh Phương

0 Responses to Sợ & Không Sợ